Khoảng Trời Riêng Của Hai Ta

Chương 40: Món quà nhỏ (phần 2)

Giờ nghỉ trưa, bầu trời bên ngoài lớp học vẫn âm u, những đám mây xám dày đặc như đang tụ lại, trông như thể chúng sắp đổ sập xuống bất kỳ lúc nào.

Mưa nhỏ rơi lất phất, tạo thành những hạt nước trong suốt lướt xuống từ các cành cây và mái nhà, tạo ra âm thanh nhẹ nhàng, nhưng cũng không khỏi khiến không gian trở nên nặng nề hơn.

Học sinh trong lớp 1-A rục rịch đứng dậy, ánh mắt của họ thi thoảng lại hướng ra ngoài cửa sổ, nơi những tia chớp lóe lên, chiếu sáng một khoảnh khắc ngắn ngủi trong không gian tối tăm. Tiếng sấm vang vọng theo sau, như một lời nhắc nhở rằng cơn mưa đang đến gần hơn.

Nhạc Linh Âm và Diêu Hiểu Vy bước ra khỏi lớp học, cả hai đều cảm nhận được không khí ẩm ướt. Nhạc Linh Âm nắm chặt cái móc khóa hình con cá heo trong tay, lòng vẫn còn trăn trở về những lời bàn tán từ sáng.

Trong khi đó, Diêu Hiểu Vy vẫn không thể ngăn được cảm giác bất an, nhưng cô quyết định sẽ luôn bên cạnh bạn mình trong những khoảnh khắc khó khăn này.

Khi họ xuống cầu thang, những học sinh khác cũng bắt đầu di chuyển về phía nhà ăn. Tiếng chân rầm rập vang lên, nhưng không ai cười nói ồn ào như thường lệ. Không khí yên lặng, mọi người chỉ thì thầm với nhau, thỉnh thoảng có ai đó dừng lại nhìn ra ngoài, nơi những hạt mưa nhỏ đang rơi xuống, tạo ra những vũng nước nhỏ lấp lánh dưới ánh sáng yếu ớt.

Học sinh kéo nhau đi qua hành lang, một số thì lấy dù ra, một số khác chỉ che mưa bằng áo mưa. Những chiếc dù đa màu sắc mở ra như những bông hoa giữa mùa đông u ám, nhưng không ai có thể che giấu đi sự hồi hộp và lo lắng trong lòng.

Ánh sáng mờ nhạt của đèn điện trong hành lang như cũng trở nên yếu ớt hơn giữa cơn bão ngoài kia.

Nhạc Linh Âm cảm nhận được hơi lạnh của không khí, nhưng trong lòng cô lại ấm áp hơn một chút khi có Diêu Hiểu Vy bên cạnh. Cô biết rằng dù có chuyện gì xảy ra, họ vẫn có thể cùng nhau vượt qua.

Giữa khung cảnh âm u, tiếng sấm và ánh chớp, lòng cô có chút bình yên khi nghĩ về những khoảnh khắc đơn giản mà đẹp đẽ cùng với những người bạn.

Cao Trình Ngôn lặng lẽ bước đến một góc vắng vẻ của sân trường, nơi có một chiếc ghế đá ở dưới mái hiên. Cậu ngồi xuống, ánh mắt xa xăm, như thể đang chìm đắm trong những suy nghĩ riêng tư.

Không lâu sau, Tường Quốc Lam và Hoàn Phát lầm lũi tiến lại gần, tạo thành một vòng tròn nhỏ quanh Cao Trình Ngôn.

Tường Quốc Lam có phần run rẩy, nét mặt lộ rõ sự sợ hãi.

"Cao Trình Ngôn, tôi... tôi đã thấy cậu mua cái móc khóa cá heo đó." Tường Quốc Lam nói, giọng nói nghẹn ngào, như thể phải dồn hết sức mới thốt ra được lời này.

Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Cao Trình Ngôn, sự ngạc nhiên lẫn sợ hãi hiện rõ trên gương mặt họ. Họ không thể tin được rằng một người lạnh lùng và vô cảm như Cao Trình Ngôn lại đi mua một món đồ dễ thương như vậy.

Một cái móc khóa hình cá heo, vốn được coi là biểu tượng của sự vui vẻ và hồn nhiên, thật không phù hợp với hình ảnh của Cao Trình Ngôn.

Hoàn Phát kinh ngạc, không khỏi hỏi: "Cậu... thật sự mua nó à? Tại sao lại là cá heo?"

Cao Trình Ngôn không phản ứng ngay lập tức, vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, chỉ hơi ngẩng đầu lên nhìn họ. Cậu biết những người bạn này đang nghĩ gì, sự tò mò của họ khiến cậu cảm thấy có chút khó chịu. Nhưng trong lòng cậu, hình ảnh Nhạc Linh Âm với nụ cười thích thú khi nhìn thấy cái móc khóa ấy vẫn luôn hiện hữu.

"Có vấn đề gì sao?" Cao Trình Ngôn lạnh lùng hỏi, nhưng một phần nào đó, trong sâu thẳm tâm hồn, cậu cảm thấy có chút hãnh diện vì đã mua món quà cho Nhạc Linh Âm.

Tường Quốc Lam lắp bắp: "Không... không có, chỉ là... cậu là một người rất khác biệt. Không ai nghĩ cậu lại thích những thứ như thế."

Họ đứng đó, đợi phản ứng từ Cao Trình Ngôn, nhưng cậu chỉ nhìn họ bằng ánh mắt không hề thay đổi: "Tôi chỉ làm những gì tôi muốn. Còn lại, không cần quan tâm đến ý kiến của người khác."

Không khí quanh họ trở nên ngượng ngùng, những câu chuyện bàn tán đã im bặt. Cao Trình Ngôn vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng, nhưng bên trong, có một chút gì đó đang thay đổi. Cậu không thể không nghĩ về cảm xúc của mình khi thấy Nhạc Linh Âm hạnh phúc với món quà nhỏ. Có lẽ, đôi khi việc làm cho người khác vui vẻ cũng không phải là điều gì xấu.

Dẫu cho những ánh nhìn kỳ thị vẫn còn hiện hữu, Cao Trình Ngôn cảm thấy tự tin hơn về quyết định của mình. Cậu đã làm điều đúng đắn cho người bạn mà mình trân trọng, và đó là điều quan trọng nhất.

Tường Quốc Lam và Hoàn Phát nhìn nhau, vẻ mặt đầy vẻ tinh nghịch. Họ thấy sự khác biệt giữa Cao Trình Ngôn và hình ảnh một người bạn bình thường, và ý tưởng chọc ghẹo cậu đã nhanh chóng nảy ra trong đầu. Họ bắt đầu trêu chọc, không ngừng lôi kéo Nhạc Linh Âm vào câu chuyện để xem phản ứng của Cao Trình Ngôn.

"Chậc, Cao Trình Ngôn, có phải cậu mua nó cho Nhạc Linh Âm không? Thấy cậu mua cái móc khóa ấy, chắc chắn có lý do gì đặc biệt chứ?" Tường Quốc Lam cười khúc khích, lén nhìn phản ứng của bạn mình.

Hoàn Phát cũng không bỏ lỡ cơ hội: "Chắc cậu ấy tặng cho cô ấy để lấy lòng, đúng không? Nhìn cậu kìa, không thể nào tỏ ra lạnh lùng được khi nhắc đến cô ấy đâu nhỉ?"

Tường Quốc Lam thêm vào: "Biết đâu một ngày nào đó cậu sẽ mời Nhạc Linh Âm đi hẹn hò, như trong một bộ phim ngôn tình ấy!"

Cả hai người cùng nhau cười lớn, như thể họ vừa tiết lộ một bí mật thú vị. Nhưng Cao Trình Ngôn vẫn ngồi đó, khuôn mặt không một chút biến đổi, ánh mắt vẫn lạnh lùng và kiên định. Cậu không thừa nhận hay phản ứng trước những lời chọc ghẹo của họ, cũng không hề thể hiện bất kỳ cảm xúc nào.

"Thôi nào, Cao Trình Ngôn, đừng giả vờ không nghe thấy! Chẳng nhẽ cậu không thấy có gì đó đặc biệt giữa cậu và Nhạc Linh Âm sao?" Hoàn Phát không ngừng thúc giục, nhưng chỉ nhận lại sự im lặng từ người bạn.

Cao Trình Ngôn biết rằng việc họ đang cố tình trêu chọc chỉ là một trò chơi mà họ không thể từ bỏ. Nhưng cậu không thấy cần thiết phải đáp lại. Hơn nữa, cậu không muốn để lộ cảm xúc của mình trước họ. Cậu đã quyết định và không có lý do gì để phải giải thích hay biện minh cho những hành động của mình.

"Chúng tôi chỉ là bạn."

Cuối cùng Cao Trình Ngôn lạnh lùng đáp, nhưng không một ai có thể thấy được cái cách mà ánh mắt cậu lướt qua chỗ Nhạc Linh Âm, như thể cậu đang che giấu một điều gì đó sâu sắc hơn.

Những lời châm chọc và những nụ cười chế giễu từ ba người bạn không thể lay chuyển được quyết tâm của Cao Trình Ngôn. Cậu vẫn giữ vững lập trường của mình, không cho phép bất kỳ ai làm lung lay cảm xúc của mình. Cậu biết rằng những gì mình cảm nhận dành cho Nhạc Linh Âm là chân thành, cậu không cần phải giải thích điều đó cho bất kỳ ai khác.

Tường Quốc Lam mở điện thoại, ngay lập tức bị cuốn hút bởi tin nhắn từ Vũ Từ Minh. Hình ảnh được gửi đến là một bức ảnh chụp cậu ta đang hôn bạn gái, với nụ cười tươi tắn trên mặt. Trái tim của Tường Quốc Lam bất chợt lấn cấn, cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng.

"Chẳng có gì hay ho cả." Tường Quốc Lam cằn nhằn, bực bội lướt qua bức ảnh: "Làm như ai cũng phải khoe mẽ tình yêu của mình vậy. Có cần phải phô trương thế không?"

Hoàn Phát đứng bên cạnh, chỉ cười trừ, dường như không mảy may quan tâm đến sự khó chịu của Tường Quốc Lam:

"Này, cậu không thấy là mình cũng cần phải học hỏi chút ít sao? Chẳng nhẽ cậu không muốn có một tình yêu thú vị như vậy?"

Cao Trình Ngôn vẫn ngồi yên lặng, khuôn mặt không chút biểu cảm. Cậu biết rằng Vũ Từ Minh đã nắm được kế hoạch mà cậu đang âm thầm thực hiện - một kế hoạch nhằm khiến Nhạc Linh Âm thích mình một cách tuyệt đối.

Kế hoạch này không chỉ đơn thuần là việc tặng cô cái móc khóa cá heo, mà còn là sự chăm sóc và thấu hiểu những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống của cô.

Cao Trình Ngôn đã dành thời gian để tìm hiểu về Nhạc Linh Âm, từ những sở thích đến những điều khiến cô cười hay buồn. Cậu muốn tạo ra những khoảnh khắc đáng nhớ để cô cảm thấy đặc biệt và ấm áp khi ở bên cậu. Cao Trình Ngôn hiểu rằng mọi người xung quanh có thể nghĩ gì, nhưng điều đó không quan trọng bằng việc cậu biết mình đang làm gì cho cô.