Khoảng Trời Riêng Của Hai Ta

Chương 39: Món quà nhỏ

Không khí trong lớp 1-A căng thẳng hơn bao giờ hết. Sau cuộc đối đầu giữa Kiều Nhã Anh và Nhạc Linh Âm, tiếng xì xào bàn tán càng trở nên rầm rộ. Từng nhóm học sinh ngồi thành từng cụm, thì thầm trao đổi, mắt không ngừng liếc về phía Nhạc Linh Âm.

Tên của cô, Cao Trình Ngôn và Kiều Nhã Anh liên tục được nhắc đến trong những câu chuyện nhỏ giữa các bạn học.

"Mọi người thấy không? Nhạc Linh Âm vừa bị Kiều Nhã Anh đe dọa đấy. Cậu nghĩ sao về việc Cao Trình Ngôn đi uống trà sữa với cô ấy?" Một giọng nói vang lên từ góc lớp, đầy sự tò mò và đố kỵ.

"Chắc chắn Cao Trình Ngôn chỉ nhất thời bị cô ta bám lấy thôi. Kiều Nhã Anh sẽ không để yên chuyện này đâu, cậu ấy thích Cao Trình Ngôn từ lâu rồi mà." Một bạn khác đáp lại, giọng đầy tự tin.

"Nhưng... Cao Trình Ngôn thì sao? Cậu ấy không phải loại người dễ bị điều khiển. Có lẽ cậu ấy thực sự quan tâm đến Nhạc Linh Âm chăng?" Một bạn khác lên tiếng, khiến cả nhóm học sinh bối rối, suy nghĩ thêm về khả năng này.

Những lời bàn tán không ngừng lớn dần, lan tỏa khắp cả lớp. Một số người tỏ ra hả hê trước sự căng thẳng giữa Kiều Nhã Anh và Nhạc Linh Âm, trong khi những người khác lại tỏ vẻ thương cảm cho cô.

Nhưng rõ ràng, phần lớn ánh mắt đều đổ dồn về phía Nhạc Linh Âm, không ít trong số đó là sự phán xét và ghen ghét.

Nhạc Linh Âm ngồi tại chỗ của mình, cảm nhận rõ ràng từng ánh nhìn và tiếng bàn tán, nhưng cô vẫn cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh. Mặc dù Diêu Hiểu Vy đã đứng về phía cô, nhưng sự cô lập từ cả lớp khiến cô không khỏi cảm thấy đơn độc.

Những lời nói vô căn cứ như những vết cắt nhỏ, cứa vào lòng cô, nhưng cô không để lộ bất kỳ dấu hiệu yếu đuối nào. Cô chỉ mong Cao Trình Ngôn sẽ đến lớp để mọi chuyện có thể được làm sáng tỏ, nhưng cậu vẫn chưa xuất hiện.

Trong khi đó, Kiều Nhã Anh ngồi phía xa, lạnh lùng quan sát mọi việc, không buồn giấu đi sự kiêu ngạo trên gương mặt mình. Cô dường như hài lòng khi thấy Nhạc Linh Âm bị cả lớp bàn tán và cô lập.

Đối với Kiều Nhã Anh, Nhạc Linh Âm không đáng để tranh giành với cô, những lời đồn đoán trong lớp chỉ càng củng cố thêm niềm tin đó.

Không khí trong lớp giờ đây dường như nặng nề hơn bao giờ hết, khi mọi ánh mắt vẫn tiếp tục xoáy vào Nhạc Linh Âm, chờ đợi phản ứng của cô giữa cơn sóng gió lời đồn.

Cánh cửa lớp 1-A bất ngờ mở ra, Cao Trình Ngôn bước vào. Cả lớp lập tức rơi vào im lặng, những tiếng xì xào bàn tán bỗng nhiên biến mất như bị hút sạch khỏi không khí.

Mọi ánh mắt đều cố gắng tránh nhìn trực diện vào cậu, ai nấy đều cảm nhận rõ sự căng thẳng lạnh lẽo tỏa ra từ người nam sinh này.

Cao Trình Ngôn bước đi chậm rãi, từng bước chân vang lên trong không gian yên ắng, tạo nên cảm giác như mọi thứ đang đóng băng lại. Gương mặt cậu lạnh lùng như thường lệ, nhưng hôm nay vẻ lạnh lùng đó còn sắc bén hơn bao giờ hết. Ánh mắt cậu hờ hững quét qua lớp học, không một ai dám đối diện với nó.

Cả lớp như đang bị vây quanh bởi một luồng khí áp nặng nề, khiến ai nấy đều phải cúi đầu, không dám nói thêm một lời nào.

Cơn mưa lớn ngoài trời dường như càng làm tăng thêm vẻ băng giá của Cao Trình Ngôn. Cậu mang theo một luồng hàn khí lạnh lẽo, chẳng khác nào cơn bão đang đổ ập xuống bên ngoài. Không chỉ có hàn khí, mà sát khí còn hiện rõ trong từng ánh mắt sắc bén của cậu, như thể một kẻ không nên bị làm phiền hay đối mặt lúc này.

Cao Trình Ngôn bước đến chỗ ngồi của mình, ngay bên cạnh Nhạc Linh Âm. Nhạc Linh Âm khẽ ngẩng đầu lên nhìn, nhưng rồi vội vã cúi xuống, cảm nhận được sự khác lạ trong không khí quanh Cao Trình Ngôn.

Cô không biết chuyện gì đang diễn ra trong đầu cậu, nhưng sự hiện diện của cậu khiến mọi người xung quanh đều cảm thấy nặng nề hơn bao giờ hết.

Cả lớp không ai dám thở mạnh. Sự xuất hiện của Cao Trình Ngôn không khác gì một cơn bão lạnh giá quét qua, dập tắt hết mọi lời đồn đoán và bàn tán.

Không cần nói một lời, chỉ bằng vẻ lạnh lùng đó, cậu đã khiến tất cả phải im bặt, không ai dám nhắc đến chuyện giữa cậu, Nhạc Linh Âm, hay Kiều Nhã Anh nữa. Không khí trong lớp trở nên ngột ngạt, như thể cả căn phòng đang bị đóng băng bởi sự hiện diện của Cao Trình Ngôn.

Khi bầu không khí trong lớp vẫn còn nặng nề, Nhạc Linh Âm chần chừ một lúc rồi quyết định mở miệng, dù giọng nói của cô nhỏ đến mức gần như không ai nghe thấy.

"Cao Trình Ngôn.. về những tin đồn... không phải như vậy đâu." Nhạc Linh Âm lắp bắp, cảm giác như trái tim mình đang đập thình thịch trong l*иg ngực.

Cao Trình Ngôn khẽ ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng của cậu hướng về phía Nhạc Linh Âm, nhưng bên trong lại có một chút gì đó dịu dàng hơn. Cậu thở ra một hơi, chậm rãi lên tiếng: "Tôi biết. Đừng quá lo lắng về điều đó."

Dù giọng Cao Trình Ngôn vẫn lạnh nhạt như thường lệ, nhưng có một sự ấm áp, nhẹ nhàng lướt qua trong từng chữ. Câu nói ấy như một làn gió nhẹ thổi vào tâm hồn Nhạc Linh Âm, xua tan đi phần nào những lo âu đang dồn nén trong lòng cô.

Nhạc Linh Âm nhìn thẳng vào Cao Trình Ngôn, sự chân thành trong ánh mắt cậu khiến cô cảm thấy có phần yên lòng.

"Nhưng họ... họ đang bàn tán rất nhiều." Nhạc Linh Âm nói, giọng vẫn chưa hết run rẩy, như thể lo sợ rằng chỉ cần cô nói to hơn một chút, mọi ánh nhìn lại sẽ đổ dồn về phía mình.

Cao Trình Ngôn gật đầu, khuôn mặt vẫn mang vẻ nghiêm túc, nhưng ánh mắt của cậu lại dịu dàng hơn:

"Kệ họ đi. Điều quan trọng là những gì chúng ta biết về nhau. Nếu có ai đó không hiểu, đó không phải là vấn đề của chúng ta."

Nghe những lời này từ Cao Trình Ngôn, Nhạc Linh Âm cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Sự thấu hiểu của Cao Trình Ngôn như một liều thuốc an ủi, khiến cô không còn cảm thấy đơn độc giữa dòng đời ồn ào và những lời đồn đầy khinh miệt. Cô mỉm cười nhẹ, trong lòng dần dần an yên lại, biết rằng dù mọi chuyện có khó khăn, họ vẫn có thể cùng nhau vượt qua.

Trong khoảnh khắc yên tĩnh giữa lớp học, Cao Trình Ngôn bất ngờ với tay vào túi balo, rồi lấy ra một cái móc khóa hình con cá heo xinh xắn. Cậu đưa nó về phía Nhạc Linh Âm, nét mặt vẫn lạnh lùng nhưng trong ánh mắt có chút ấm áp, như một lời động viên ngầm.

"Đây là món quà nhỏ, cho cậu." Cao Trình Ngôn nói, giọng điệu bình thản nhưng lại mang một chút dịu dàng.

Nhạc Linh Âm ngạc nhiên nhìn cái móc khóa xinh xắn, hình dáng con cá heo đáng yêu với màu xanh nhạt và các chi tiết được thiết kế tỉ mỉ. Cô không thể tin được rằng Cao Trình Ngôn lại tặng mình một món quà như vậy.

"Cao Trình Ngôn, cậu... cậu tặng tớ thật à?" Nhạc Linh Âm lắp bắp, không khỏi đỏ mặt.

Cao Trình Ngôn gật đầu nhẹ, một nét cười thoáng qua khóe môi, khiến không gian xung quanh như ấm lên đôi chút: "Tôi nghĩ cậu sẽ thích nó. Cá heo tượng trưng cho sự vui vẻ và hòa bình, tôi hy vọng nó có thể mang lại điều tốt lành cho cậu."

Nhạc Linh Âm cầm cái móc khóa trong tay, cảm giác như những lo lắng và sự mệt mỏi trong lòng bỗng dưng được xua tan. Cô mỉm cười, ánh mắt ánh lên niềm vui sướиɠ: "Cảm ơn cậu rất nhiều, Cao Trình Ngôn. Tớ rất thích nó!"

Nhạc Linh Âm nhìn cái móc khóa một cách đầy trân trọng, trong giây phút đó, mọi lời đồn hay ánh mắt soi mói của người khác dường như không còn quan trọng nữa. Đối với cô, điều này chứng tỏ rằng Cao Trình Ngôn không chỉ là một nam thần lạnh lùng mà còn là người bạn chân thành, luôn ở bên và thấu hiểu cô.

Giữa bầu không khí nặng nề, một tia sáng đã xuất hiện, làm cho Nhạc Linh Âm cảm thấy như có thêm sức mạnh để đối mặt với mọi thử thách phía trước.

Cao Trình Ngôn nằm gục xuống bàn, ánh mắt trống rỗng nhưng tâm trí lại đang quay ngược lại về một khoảnh khắc khác, khi hai người họ cùng nhau ở siêu thị. Hình ảnh của Nhạc Linh Âm lướt qua trong đầu cậu, ánh mắt của cô sáng lấp lánh khi ngắm nghía cái móc khóa hình con cá heo trên kệ hàng.

Nhạc Linh Âm đã đứng đó, nửa muốn nửa không, ánh mắt đầy hào hứng nhưng lại ngại ngùng không dám cầm lên mua trước mặt Cao Trình Ngôn. Cậu nhớ rõ cái cách mà cô đã cúi đầu, đôi má hồng hồng, như thể muốn giấu đi niềm thích thú của mình.

Nhìn thấy cô như vậy khiến Cao Trình Ngôn không khỏi buồn cười. Thực sự là một hình ảnh rất đáng yêu, khiến lòng cậu ấm áp một cách lạ thường.

Cái móc khóa đã khiến Nhạc Linh Âm có phần xao xuyến, giờ đây, việc tặng nó cho cô không chỉ đơn giản là một món quà. Đó còn là cách để Cao Trình Ngôn thể hiện sự quan tâm, để cô biết rằng cậu luôn để ý đến những điều nhỏ nhặt mà cô thích.

Tâm trí của Cao Trình Ngôn lại hiện lên hình ảnh Nhạc Linh Âm nở nụ cười tươi tắn khi nhận món quà. Trong lòng cậu cũng có chút tiếc nuối, khi nhớ rằng khoảnh khắc ấy chỉ là một phút thoáng qua trong cuộc sống đầy bận rộn này.