Khoảng Trời Riêng Của Hai Ta

Chương 38: Chuyện lớn rồi!

Một buổi sáng âm u, bầu trời phủ đầy những đám mây xám đặc quánh, che khuất hoàn toàn ánh mặt trời. Không gian trở nên tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gió nhẹ rít qua các tán cây, làm những chiếc lá rung rinh. Không khí ẩm ướt, mang theo hơi lạnh khiến con người có cảm giác uể oải.

Mặt đất thấm đẫm hơi nước, các con đường trông tối màu và loang lổ những vệt nước cũ từ cơn mưa trước đó. Xa xa, tiếng sấm rền rĩ vọng lại, báo hiệu rằng cơn mưa sắp đến gần. Và rồi, từng giọt mưa nặng hạt bắt đầu rơi, đập nhẹ lên mặt đất và những mái nhà, tạo ra tiếng tí tách đều đều. Cơn mưa càng lúc càng dày, kéo theo màn sương mỏng, phủ mờ cảnh vật xung quanh, khiến không gian trở nên mờ ảo, lạnh lẽo hơn.

Những ngôi nhà và cây cối ẩn mình trong làn mưa, ánh sáng mờ ảo từ cửa sổ hắt ra yếu ớt, phản chiếu trên những vũng nước đang lớn dần. Tiếng mưa hòa vào tiếng gió tạo nên một giai điệu trầm lắng, như muốn kéo dài sự tĩnh lặng và bình yên của buổi sáng.

Nhạc Linh Âm đi dưới cơn mưa nhẹ, dáng vẻ dịu dàng và dễ thương. Cô mặc bộ đồng phục thủy thủ màu hồng nhạt của trường Nhị Trung, áo có cổ áo viền hồng nhạt và chiếc váy ngắn xếp ly, tạo nên nét thanh thoát, nữ tính. Mái tóc dài màu hồng của cô buông lơi tự nhiên, từng sợi tóc nhẹ nhàng bay theo gió mưa. Tay cô cầm một cây dù trong suốt, qua đó, những giọt mưa trượt xuống như những viên pha lê nhỏ bé.

Trên lưng của Nhạc Linh Âm đeo một chiếc balo nhỏ, vừa vặn và xinh xắn, tạo cảm giác như cô đang chuẩn bị đến trường. Những bước chân của cô chậm rãi, nhẹ nhàng đi qua con đường ướt sũng, từng vũng nước nhỏ lấp lánh dưới chân. Không gian xung quanh tĩnh lặng, chỉ còn tiếng mưa rơi tí tách và làn sương mờ làm mờ đi khung cảnh phía xa, khiến cô như một điểm sáng dịu dàng giữa cơn mưa.

Nhạc Linh Âm bước đến cổng trường Nhị Trung, khung cảnh trước mắt như nhộn nhịp hơn trong cơn mưa. Những học sinh khác cũng đang vội vàng tiến vào trường, nhiều người mặc áo mưa sặc sỡ, một số khác cầm dù đủ kiểu dáng và màu sắc. Tiếng bước chân dồn dập vang lên trên nền đất ướŧ áŧ, cùng với tiếng mưa rơi lách tách tạo nên một không khí vội vã.

Có người chạy nhanh về phía cổng, tránh cơn mưa mỗi lúc một nặng hạt hơn, áo mưa của họ tung bay trong gió, còn chiếc dù thì nghiêng ngả. Những chiếc balo đung đưa trên lưng, làm cho cảnh tượng càng thêm rộn ràng. Một vài học sinh vừa đi vừa nói chuyện, cố gắng che kín đầu dưới dù, trong khi những giọt nước lăn xuống, chảy thành dòng nhỏ trên áo mưa của họ.

Nhạc Linh Âm bước chậm rãi hơn giữa dòng người, ánh mắt bình thản nhìn những bạn học vội vã. Dưới chiếc dù trong suốt, cô như tách biệt với không gian xung quanh, mọi thứ dường như chậm lại đối với cô, tạo nên một sự đối lập với sự hối hả của những học sinh khác. Bầu không khí mờ ảo bởi màn mưa, nhưng bóng dáng của Nhạc Linh Âm lại nổi bật với vẻ dịu dàng, thanh thoát giữa dòng chảy cuộc sống học đường đang diễn ra trước mắt.

Nhạc Linh Âm vừa bước vào trong trường, nhẹ nhàng cất cây dù trong suốt vào chỗ để cạnh tủ giày. Tiếng mưa bên ngoài dần xa dần, nhường chỗ cho âm thanh thì thầm xì xào của các học sinh xung quanh. Cô khẽ cúi người mở tủ giày, nhưng cảm giác ánh mắt mọi người đang nhìn mình khiến cô không thể không để ý.

Những tiếng bàn tán len lỏi trong không gian hành lang nhỏ hẹp:

"Cậu nghe chưa? Cao Trình Ngôn đi uống trà sữa với Nhạc Linh Âm đấy!"

"Sao một người như cô ấy lại có thể đi cùng cậu ấy nhỉ? Thật không hiểu nổi!"

Các học sinh khác nhìn về phía Nhạc Linh Âm với vẻ mặt khó chịu và có phần ghen tị, ánh mắt vừa dò xét vừa chê bai.

Nhạc Linh Âm khựng lại một chút. Trái tim cô thoáng chùng xuống khi nghe những lời xì xào không mấy thiện cảm vang lên. Hóa ra, câu chuyện cô cùng Cao Trình Ngôn – nam thần lạnh lùng của trường – đi uống trà sữa đã trở thành đề tài nóng bỏng trên diễn đàn. Đối với cô, đó chỉ là một điều bình thường, nhưng với những học sinh khác, nó đã trở thành chủ đề gây tranh cãi.

Những lời bàn tán ngày càng rõ ràng hơn, và một vài người thậm chí còn cố tình nói lớn để cô nghe thấy:

"Chắc cô ta bám riết lấy Cao Trình Ngôn thôi, chứ người như cậu ấy sao lại để ý tới cô ấy được?"

"Thật là vô lý!"

Dù trong lòng có chút dao động, Nhạc Linh Âm vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh. Cô đóng tủ giày, đeo balo lên vai và bước đi, cố gắng không để lộ bất kỳ cảm xúc nào. Những ánh nhìn soi mói và lời nói xấu sau lưng như từng mũi kim nhói vào tâm trí cô, nhưng cô hiểu rằng mình không thể để những lời đó ảnh hưởng đến mình. Cô phải mạnh mẽ và vượt qua mọi định kiến, dù khó khăn đến đâu.

Khi Nhạc Linh Âm vừa bước vào lớp 1-A, cô chưa kịp ngồi xuống thì Diêu Hiểu Vy, người bạn thân thiết của cô, hối hả chạy tới. Khuôn mặt Diêu Hiểu Vy lộ rõ vẻ lo lắng và gấp gáp, đôi mắt mở to như muốn nói điều gì đó quan trọng.

"Nhạc Linh Âm! Có chuyện rồi!"

Diêu Hiểu Vy thở hổn hển, nói mà gần như không kịp lấy hơi:

"Cậu có biết trên diễn đàn trường bây giờ đang dậy sóng không? Họ đang nói rất nhiều điều xấu về cậu vì buổi đi uống trà sữa với Cao Trình Ngôn đấy!"

Nhạc Linh Âm ngước lên nhìn Diêu Hiểu Vy, ánh mắt có chút bối rối. Mặc dù cô đã nghe được những lời xì xào trong hành lang, nhưng giờ nghe chính người bạn thân của mình báo tin, cô mới thực sự cảm nhận được sự nghiêm trọng của vấn đề.

Diêu Hiểu Vy tiếp tục: "Họ thêu dệt đủ thứ chuyện, bảo rằng cậu không xứng với Cao Trình Ngôn, rồi còn có vài người nói rằng cậu cố ý gây chú ý để thu hút sự quan tâm của cậu ấy. Một số bài viết còn quá đáng hơn nữa, thật sự không thể tin nổi!"

Nhạc Linh Âm khẽ cắn môi, cảm giác lo lắng bắt đầu trỗi dậy trong lòng. Cô biết rằng đó chỉ là vụ bồi thường vì đã làm Cao Trình Ngôn bị thương, không có bất kỳ mục đích nào cả. Nhưng giờ đây, mọi thứ đã bị hiểu lầm và biến tấu theo một chiều hướng tồi tệ.

Diêu Hiểu Vy nhìn thấy vẻ mặt lo âu của Nhạc Linh Âm, liền đặt tay lên vai cô, nói nhỏ nhưng kiên định: "Cậu đừng lo quá, tớ sẽ giúp cậu đối mặt với chuyện này. Chúng ta sẽ tìm cách giải quyết, đừng để những lời đồn vô căn cứ này làm cậu buồn. Có thể Cao Trình Ngôn sẽ ra mặt giải thích, mọi thứ sẽ ổn thôi."

Nhạc Linh Âm cảm nhận được sự ấm áp từ lời an ủi của Diêu Hiểu Vy, nhưng trong lòng cô vẫn còn vương vấn những cảm xúc phức tạp. Cô tự nhủ phải giữ vững bản thân, nhưng biết rằng những ngày sắp tới có thể sẽ không dễ dàng.

Nhạc Linh Âm thơ thẫn ngồi vào chỗ ngồi của mình, lòng nặng trĩu. Chỗ ngồi bên cạnh vẫn trống, Cao Trình Ngôn – bạn cùng bàn của cô – chưa đến lớp. Ánh mắt cô vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ, như đang cố gắng quên đi những lời xì xào và những suy nghĩ rối ren trong đầu. Nhưng những âm thanh ồn ào xung quanh lớp dường như chỉ càng làm cô cảm thấy lạc lõng hơn.

Khi cô còn đang chìm trong suy nghĩ, một bóng dáng cao gầy bước đến trước mặt cô, Kiều Nhã Anh – người nổi tiếng là xinh đẹp và cũng là người luôn công khai thích Cao Trình Ngôn – đứng khoanh tay, ánh mắt đầy vẻ kiêu ngạo và lạnh lùng. Nhạc Linh Âm ngước lên nhìn, nhận ra sự căm ghét hiện rõ trên gương mặt của Kiều Nhã Anh.

Giọng Kiều Nhã Anh cất lên, lạnh lẽo và đầy khinh miệt: "Nhạc Linh Âm, cậu nghĩ mình là ai mà có thể đi cùng Cao Trình Ngôn? Cậu không hề xứng đáng với cậu ấy. Đừng tưởng rằng chỉ vì đi uống trà sữa cùng cậu ấy mà cậu có thể mơ tưởng xa xôi."

Nhạc Linh Âm im lặng, ngồi yên tại chỗ, không biết phải đáp lại thế nào. Cô cảm thấy tim mình nặng trĩu, nhưng không muốn đáp trả những lời cay nghiệt đó.

Kiều Nhã Anh tiến thêm một bước, cúi xuống, giọng nói trở nên đầy đe dọa: "Nếu cậu còn dám lại gần Cao Trình Ngôn lần nữa, đừng trách tôi không báo trước. Tôi sẽ làm cho cuộc sống của cậu ở trường này trở nên khốn khổ. Cô nghĩ mình có thể cạnh tranh với tôi sao? Đừng có ảo tưởng!"

Những lời nói sắc bén như lưỡi dao đâm thẳng vào trái tim Nhạc Linh Âm. Cô có thể cảm nhận được ánh mắt thù hằn từ Kiều Nhã Anh, nhưng cô vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. Cô biết rằng mình không làm gì sai, và việc Cao Trình Ngôn đi cùng cô cũng không phải là điều cô có thể kiểm soát. Nhưng rõ ràng, việc này đã khiến cô trở thành tâm điểm của sự ghen ghét và ganh đua.

Kiều Nhã Anh hất mái tóc dài ra sau, nhìn Nhạc Linh Âm lần cuối với vẻ khinh bỉ rồi quay lưng bước đi, bỏ lại những lời đe dọa lởn vởn trong không khí. Cả lớp vẫn tiếp tục xì xào, nhưng không ai dám can thiệp hay nói đỡ cho Nhạc Linh Âm. Cô ngồi đó, cô độc và lặng lẽ, cố gắng nén lại cảm giác nghẹn ngào trong lòng.

Nhưng trong thâm tâm, Nhạc Linh Âm biết rằng mọi thứ sẽ chỉ trở nên phức tạp hơn từ đây.

Diêu Hiểu Vy đứng gần đó, không thể chịu nổi nữa khi thấy Kiều Nhã Anh buông lời xúc phạm Nhạc Linh Âm. Sự tức giận dâng trào, cô bước tới một bước, ánh mắt bừng bừng:

"Kiều Nhã Anh! Cậu nghĩ mình là ai mà có quyền nói những lời đó? Cao Trình Ngôn có đi với ai cũng không phải chuyện của cậu!"

Ngay khi Diêu Hiểu Vy định nói tiếp, Nhạc Linh Âm nhanh chóng nắm lấy tay bạn mình, khẽ lắc đầu, ra hiệu cho cô ấy dừng lại.

"Hiểu Vy, đừng..." Giọng của Nhạc Linh Âm nhỏ nhưng dịu dàng, có chút van xin. Cô không muốn gây thêm rắc rối và biết rằng nếu Diêu Hiểu Vy tiếp tục, sự việc sẽ trở nên căng thẳng hơn.

Diêu Hiểu Vy nhìn vào ánh mắt buồn bã của Nhạc Linh Âm, trong lòng dâng lên cảm giác bất lực. Cô muốn bảo vệ bạn mình, nhưng cũng hiểu rằng Nhạc Linh Âm không muốn làm lớn chuyện, không muốn phải đối đầu với Kiều Nhã Anh và những lời bàn tán không đáng có.

Diêu Hiểu Vy thì thầm, giọng cô đầy phẫn uất: "Cậu không thể cứ im lặng chịu đựng như vậy, Nhạc Linh Âm, cậu đâu có làm gì sai? Sao lại phải nhường nhịn họ?"

Nhạc Linh Âm nắm chặt tay Diêu Hiểu Vy, đôi mắt chứa đựng nỗi buồn sâu lắng nhưng cũng đầy quyết tâm: "Hiểu Vy, tớ biết cậu muốn bảo vệ tớ, nhưng mọi chuyện sẽ chỉ tệ hơn nếu chúng ta cãi nhau. Chúng ta không cần phải hạ mình xuống mức của họ... Cứ để thời gian làm rõ mọi chuyện."

Diêu Hiểu Vy siết chặt tay, gượng gạo gật đầu dù trong lòng vẫn còn nhiều bất bình. Cô lùi lại, nhìn Nhạc Linh Âm với ánh mắt tiếc nuối nhưng cũng hiểu rằng đó là lựa chọn của bạn mình. Trong khi đó, Nhạc Linh Âm vẫn ngồi đó, trầm tĩnh giữa cơn bão tin đồn và lời đe dọa, như một cánh hoa mỏng manh nhưng kiên cường đối mặt với những sóng gió đang bủa vây.