Khoảng Trời Riêng Của Hai Ta

Chương 37: Cuộc trò chuyện (phần 4)

Vũ Từ Minh ngồi im lặng trong giây lát, suy nghĩ về những lời vừa rồi của Cao Trình Ngôn. Cậu ta chưa từng nghĩ rằng một người lạnh lùng như Cao Trình Ngôn lại trở nên đáng sợ đến vậy khi nói về tình yêu. Cảm giác rùng mình từ câu nói lạnh lẽo của cậu bạn vẫn chưa tan đi. Để phá vỡ không khí căng thẳng, Vũ Từ Minh nở một nụ cười nhạt, cố giữ vẻ tự nhiên rồi hỏi, giọng đầy tò mò:

"Vậy... tại sao cậu lại thích Nhạc Linh Âm? Có gì ở cô ấy khiến cậu bận tâm đến thế?"

Vũ Từ Minh mong chờ một câu trả lời thẳng thắn hơn, một chút hé lộ về tình cảm thật của Cao Trình Ngôn, nhưng lại chỉ nhận được sự thờ ơ thường thấy. Cao Trình Ngôn hờ hững liếc nhìn Vũ Từ Minh một thoáng, rồi trả lời qua loa, như thể không muốn đi sâu vào chủ đề này:

"Chẳng có gì đặc biệt đâu. Thích thì thích thôi."

Câu trả lời ngắn gọn và dửng dưng khiến Vũ Từ Minh bất ngờ, nhưng đồng thời cũng khiến cậu ta cảm thấy có điều gì đó không ổn. Rõ ràng Cao Trình Ngôn đang cố tình giấu diếm điều gì, cậu ta có thể cảm nhận được rằng phía sau vẻ thờ ơ kia là một lý do sâu xa hơn rất nhiều. Nhưng khi nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của Cao Trình Ngôn, Vũ Từ Minh biết rằng có hỏi thêm cũng không nhận được gì hơn.

"Thích thì thích thôi?" Vũ Từ Minh nhắc lại, nửa như hỏi lại, nửa như tự nói với chính mình.

Câu trả lời của Cao Trình Ngôn quá đơn giản, nhưng lại chất chứa điều gì đó không dễ đoán. Có lẽ cảm xúc của Cao Trình Ngôn dành cho Nhạc Linh Âm phức tạp hơn rất nhiều so với vẻ ngoài hờ hững kia.

Trong khoảnh khắc đó, Vũ Từ Minh nhận ra rằng Cao Trình Ngôn là người rất khó đoán và giữ rất nhiều bí mật cho riêng mình. Những lời châm chọc, trêu ghẹo chẳng thể xuyên qua lớp vỏ bọc lạnh lùng ấy, dù tò mò đến đâu, Vũ Từ Minh cũng hiểu rằng Cao Trình Ngôn sẽ không dễ dàng để lộ điều gì thật sự quan trọng.

Vũ Từ Minh vừa mở điện thoại, lướt qua diễn đàn của trường, thì ánh mắt cậu ta bỗng dừng lại, hốt hoảng khi thấy một chủ đề đang trở nên nóng bỏng trên trang đầu. Bài đăng là một bức ảnh chụp lén Cao Trình Ngôn và Nhạc Linh Âm ngồi cùng nhau trong quán trà sữa, khuôn mặt của cả hai hiện lên rõ ràng, giữa không gian quán đông đúc. Những dòng bình luận không ngừng tăng lên, điều khiến Vũ Từ Minh lo lắng hơn cả là trong bài viết còn có cả những người đang nhắc về Kiều Nhã Anh, cô nàng nổi tiếng xinh đẹp và quyền lực trong trường.

Mồ hôi bắt đầu rịn ra trên trán Vũ Từ Minh. Cậu ta liếc nhìn Cao Trình Ngôn đang điềm nhiên ngồi đó, vẫn giữ vẻ lạnh lùng, không hề để ý đến sự hỗn loạn đang diễn ra trên diễn đàn. Không thể im lặng thêm nữa, Vũ Từ Minh giật mình hỏi lớn:

"Cao Trình Ngôn! Cậu đã xem diễn đàn chưa? Có người chụp lén cậu và Nhạc Linh Âm lúc hai người uống trà sữa rồi đăng lên diễn đàn trường kia! Và... Kiều Nhã Anh cũng bị tag vào rồi! Cậu định làm gì đây?"

Giọng nói của Vũ Từ Minh đầy lo lắng và kinh ngạc, bởi cậu hiểu rõ Kiều Nhã Anh nổi tiếng với tính cách mạnh mẽ và thích Cao Trình Ngôn từ xưa đến giờ. Bức ảnh này chắc chắn sẽ gây ra không ít rắc rối, sự việc có thể trở nên phức tạp hơn cậu tưởng.

Nhưng, trái ngược hoàn toàn với sự bối rối của Vũ Từ Minh, Cao Trình Ngôn vẫn giữ dáng vẻ điềm tĩnh, thậm chí không thèm liếc nhìn vào điện thoại. Cậu thản nhiên đáp lại, giọng lạnh nhạt như thể chuyện này chẳng liên quan đến mình:

"Thì sao? Cứ để họ bàn tán. Chuyện của tôi với Nhạc Linh Âm chẳng liên quan gì đến người khác."

Cách trả lời dửng dưng của Cao Trình Ngôn khiến Vũ Từ Minh sững sờ. Cậu ta không biết phải nói gì thêm, chỉ cảm thấy áp lực đang dồn lên trong lòng ngực. Với cậu, chuyện này rõ ràng không đơn giản, nhưng với Cao Trình Ngôn, tất cả dường như chỉ là cơn gió thoảng qua, chẳng hề để lại dấu vết gì trong tâm trí cậu.

Vũ Từ Minh không thể kiềm chế thêm được nữa. Cậu ta đứng bật dậy, nắm chặt cổ áo sơ mi nhăn nheo của Cao Trình Ngôn trong cơn hoảng loạn. Đôi mắt Vũ Từ Minh tràn ngập lo lắng và bất lực, cậu ta gần như muốn khóc khi nhìn thấy sự thờ ơ đáng sợ của người bạn trước tình huống nghiêm trọng này.

"Cậu điên rồi sao, Cao Trình Ngôn? Tỉnh lại đi! Cậu không thấy rắc rối à? Kiều Nhã Anh sẽ không để yên chuyện này đâu! Cậu có biết cô ấy có bao nhiêu người hâm mộ trong trường không? Bọn họ sẽ không tha cho Nhạc Linh Âm đâu! Cậu phải làm gì đi chứ, không thể cứ ngồi đây như thế được!"

Giọng nói của Vũ Từ Minh gần như nghẹn lại, từng lời nói như hối thúc Cao Trình Ngôn phải tỉnh táo lại, nhưng dường như chẳng hề lay động được cậu. Cao Trình Ngôn vẫn giữ nguyên vẻ điềm tĩnh, đôi mắt trầm lặng và lạnh lẽo nhìn Vũ Từ Minh, nhưng không có chút phản kháng nào khi bị lắc mạnh.

Vũ Từ Minh gần như gào lên: "Cậu nghĩ mọi chuyện dễ dàng lắng xuống như thế sao? Đây không chỉ là chuyện của cậu và Nhạc Linh Âm mà còn liên quan đến sự an toàn của Nhạc Linh Âm nữa! Cậu có hiểu không?"

Nhưng sau một thoáng im lặng, Cao Trình Ngôn nhẹ nhàng nhấc tay lên, từ từ gỡ tay Vũ Từ Minh ra khỏi cổ áo mình. Đôi mắt lạnh lùng của cậu không dao động, chỉ thoáng qua một chút suy tư trước khi cậu nói, giọng vẫn bình thản như thường lệ:

"Vũ Từ Minh, đừng làm ầm lên như vậy. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Cậu không cần phải lo lắng."

Sự thản nhiên của Cao Trình Ngôn càng khiến Vũ Từ Minh tức giận và lo sợ hơn. Cậu không hiểu sao Cao Trình Ngôn có thể vô cảm đến mức này, như thể mọi thứ xung quanh không có gì quan trọng. Nhưng dưới ánh mắt cứng rắn và lạnh lùng ấy, Vũ Từ Minh cảm thấy mình bất lực, chẳng thể làm gì thêm.

Cao Trình Ngôn nhẹ nhàng phủi cổ áo sơ mi nhăn nhúm của mình, động tác bình tĩnh đến mức lạnh lùng. Cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt sâu thẳm và vô cảm nhìn thẳng vào Vũ Từ Minh. Một thoáng im lặng nặng nề bao trùm, rồi giọng nói trầm thấp của Cao Trình Ngôn vang lên, mang theo một sự lạnh lẽo đáng sợ khiến Vũ Từ Minh rùng mình.

Cao Trình Ngôn nói, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào cậu ta: "Từ Vũ Minh, cậu nghĩ tôi làm điều này mà không có lý do sao?"

Câu hỏi vang lên một cách nhẹ nhàng, nhưng ẩn chứa trong đó là sự nguy hiểm tiềm tàng. Đôi vai của Vũ Từ Minh khẽ run rẩy khi nghe những lời tiếp theo của Cao Trình Ngôn.

"Tôi cố ý rủ Nhạc Linh Âm đi uống trà sữa. Mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của tôi."

Cao Trình Ngôn ngừng lại một chút, như để chắc chắn rằng Vũ Từ Minh hiểu rõ từng từ mà cậu sắp nói. Sự bình tĩnh đến đáng sợ trong giọng nói của cậu làm không khí xung quanh như đông cứng lại. Vũ Từ Minh cảm nhận được một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, ánh mắt cậu ta đong đầy sự kinh hãi khi nhận ra Cao Trình Ngôn đã tính toán mọi thứ từ trước.

Cao Trình Ngôn nói tiếp, giọng càng lúc càng trầm lạnh: "Tôi muốn kɧıêυ ҡɧí©ɧ Kiều Nhã Anh, cô ta sẽ không chịu đứng ngoài cuộc khi nhìn thấy tôi đi cùng với Nhạc Linh Âm. Tôi muốn xem Kiều Nhã Anh sẽ phản ứng như thế nào."

Vũ Từ Minh hoàn toàn choáng váng trước những lời nói ấy. Cậu ta không thể tin được rằng Cao Trình Ngôn đã cố ý lên kế hoạch tất cả chỉ để kích động Kiều Nhã Anh, người mà cậu biết rất rõ không phải kiểu dễ đối phó. Hành động của Cao Trình Ngôn không chỉ là vô tình, mà rõ ràng là một nước cờ tính toán kỹ lưỡng để kɧıêυ ҡɧí©ɧ một cách nguy hiểm.

"Cao Trình Ngôn... cậu điên rồi à?" Vũ Từ Minh lắp bắp, đôi mắt mở to kinh hãi: "Cậu muốn gì từ chuyện này? Cậu biết Kiều Nhã Anh không phải người dễ chọc mà! Nhạc Linh Âm sẽ bị kéo vào chuyện này, cậu có nghĩ đến điều đó không?"

Nhưng Cao Trình Ngôn chỉ lặng lẽ nhìn Vũ Từ Minh, không biểu lộ cảm xúc. Một tia sắc lạnh hiện lên trong đôi mắt của cậu, như thể những mối bận tâm mà Vũ Từ Minh vừa nói hoàn toàn không nằm trong dự tính của cậu.

Cao Trình Ngôn nói ngắn gọn: "Đừng lo, tôi sẽ kiểm soát mọi thứ. Đến lúc cô ta phải trả món nợ khi nhốt Nhạc Linh Âm vào trong nhà kho đó rồi."