Vũ Từ Minh bước đến chỗ Cao Trình Ngôn, dáng vẻ tự tin và có phần kiêu ngạo. Khác với Cao Trình Ngôn vẫn mặc đồng phục trường nhàu nhĩ, Vũ Từ Minh đã thay hẳn bộ đồ hàng hiệu đắt tiền, áo khoác bomber thời thượng và quần jean sẫm màu, tất cả đều toát lên vẻ hào nhoáng và cá tính. Những chi tiết tinh xảo trên bộ trang phục càng làm nổi bật phong cách thời trang của cậu ta, khiến ai nhìn vào cũng nhận ra cậu là người không thiếu tiền và rất chăm chút ngoại hình.
Với nụ cười nửa miệng đầy trêu chọc, Vũ Từ Minh bước đến bên cạnh bàn, nơi Cao Trình Ngôn đang ngồi. Cậu ta cúi đầu nhìn Cao Trình Ngôn, giọng điệu mang chút kɧıêυ ҡɧí©ɧ:
"Cậu thật sự nghĩ mình có thể đến quán cà phê sang trọng thế này mà mặc cái đồng phục trường nhăn nhúm đó sao? Không sợ người ta cười à?"
Nhìn vào bộ đồ của Cao Trình Ngôn, Vũ Từ Minh rõ ràng đang muốn khơi dậy sự so sánh giữa hai người, lấy sự hào nhoáng của mình để hạ thấp cậu. Nhưng Cao Trình Ngôn vẫn giữ nguyên vẻ thờ ơ thường lệ, không hề tỏ ra bận tâm hay bối rối trước lời châm chọc. Cậu chậm rãi nhấp một ngụm cà phê, đôi mắt lạnh lùng nhìn qua Vũ Từ Minh, rồi nhẹ nhàng đáp lại, giọng điệu điềm nhiên như không:
"Quần áo không quyết định giá trị của một người. Nhưng nếu cậu cần nó để cảm thấy tự tin hơn thì cứ thoải mái."
Câu nói của Cao Trình Ngôn không chỉ thờ ơ mà còn mang chút sắc bén, như một đòn phản công nhẹ nhàng nhưng đủ khiến Vũ Từ Minh lúng túng. Đối với Cao Trình Ngôn, những lời trêu chọc của Vũ Từ Minh chẳng khác gì những âm thanh vô nghĩa trong một buổi tối bình thường. Cao Trình Ngôn ngồi đó, lạnh lùng và đầy bản lĩnh, không để bất kỳ ai ảnh hưởng đến mình.
Vũ Từ Minh hơi chững lại, nhưng không dễ dàng từ bỏ. Cậu ta nhún vai, cố giữ vẻ mặt thản nhiên:
"Cậu luôn như vậy, chẳng thay đổi chút nào... Lúc nào cũng lạnh lùng và coi mình là trung tâm."
Cao Trình Ngôn không phản ứng, chỉ đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ, như thể mọi lời nói của Vũ Từ Minh chẳng hề chạm đến được thế giới của mình.
Vũ Từ Minh ngồi xuống ghế cạnh Cao Trình Ngôn, vẻ mặt đầy thách thức. Cậu ta gọi một ly rượu từ nhân viên phục vụ, không hề bận tâm đến ánh mắt của những người xung quanh. Khi nhân viên phục vụ hơi lưỡng lự, Vũ Từ Minh chỉ khẽ gật đầu đầy tự tin, ra hiệu rằng cậu ta kiểm soát mọi thứ.
Tuy nhiên, Cao Trình Ngôn liếc nhìn qua, rồi lạnh lùng nhắc nhở: "Cậu chưa đủ tuổi uống rượu đâu."
Giọng nói của Cao Trình Ngôn nhẹ nhàng nhưng dứt khoát, như một lời nhắc nhở không cần bàn cãi. Vũ Từ Minh bật cười, đôi mắt lấp lánh sự chế nhạo khi nghe thấy lời nhắc từ người bạn lạnh lùng của mình. Cậu ta nhếch mép, đùa cợt:
"Một Cao Trình Ngôn luôn bất cần đời lại đi nhắc người khác về chuyện này sao? Thật bất ngờ, cậu gương mẫu quá đấy."
Vũ Từ Minh cố tình kéo dài giọng, sự mỉa mai hiện rõ trong từng lời nói. Nhưng Cao Trình Ngôn vẫn không tỏ ra bận tâm, cậu dựa lưng vào ghế, mắt vẫn chăm chú nhìn ra cửa sổ, nơi khung cảnh thành phố về đêm hiện lên đẹp lung linh, từng ánh đèn nhấp nháy phản chiếu lên bầu trời đen thẫm.
Đối với Cao Trình Ngôn, lời nói của Vũ Từ Minh như gió thoảng qua, chẳng hề có sức nặng.
Không chịu để mình bị phớt lờ dễ dàng như vậy, Vũ Từ Minh quyết định chuyển chủ đề, cố tình đưa Nhạc Linh Âm vào cuộc trò chuyện với giọng điệu đầy ẩn ý:
"À, mà này... Cậu và Nhạc Linh Âm gần đây trông có vẻ thân thiết nhỉ? Cô ấy xinh đẹp, dễ thương, chắc hẳn có nhiều người muốn theo đuổi lắm. Cậu định thế nào?"
Vũ Từ Minh cố tình quan sát phản ứng của Cao Trình Ngôn, mong đợi một sự thay đổi nào đó trên gương mặt điềm nhiên của cậu. Nhưng Cao Trình Ngôn vẫn giữ nguyên dáng vẻ bình tĩnh, đôi mắt lạnh lùng không hề thay đổi.
Cao Trình Ngôn vẫn im lặng, không để bất kỳ lời châm chọc nào từ Vũ Từ Minh lay động. Ánh nhìn của cậu tiếp tục hướng về thành phố nhộn nhịp ngoài kia, như thể những lời nói của Vũ Từ Minh chỉ là những tiếng động mờ nhạt trong không gian.
Sự lạnh nhạt của Cao Trình Ngôn khiến Vũ Từ Minh hơi lúng túng, nhưng cậu ta vẫn cố giữ vẻ mặt cười cợt, cảm thấy như mọi nỗ lực kɧıêυ ҡɧí©ɧ của mình đều vô nghĩa trước bức tường băng giá của người bạn này. Thành phố ban đêm bên ngoài vẫn rực rỡ, nhưng giữa hai người bạn, không gian trở nên tĩnh lặng đầy căng thẳng.
Vũ Từ Minh không chịu bỏ cuộc. Khi thấy những lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ về Nhạc Linh Âm không có tác dụng, cậu ta liền đổi chiến thuật, tiếp tục với nụ cười kiêu ngạo, bắt đầu khoe khoang một cách cố ý:
"Ây da, thật không ngờ mình lại hẹn hò được với một bạn gái cực xinh, gia đình còn khá giả và tụi mình hợp nhau cực kỳ. Cậu có muốn xem ảnh không? Cô ấy đúng là một tuyệt sắc đấy!"
Vũ Từ Minh lấy điện thoại ra, nhanh chóng mở một tấm hình chụp cùng cô bạn gái, cố ý nghiêng màn hình về phía Cao Trình Ngôn để thu hút sự chú ý. Ánh sáng từ màn hình chiếu lên khuôn mặt đắc thắng của cậu ta, mong chờ một chút ghen tỵ hoặc bất ngờ từ người bạn luôn lạnh lùng này.
"Cô ấy còn nói muốn gặp cậu nữa, nghe nói cậu rất lạnh lùng nhưng đầy cuốn hút. Cô ấy tò mò lắm."
Nhưng Cao Trình Ngôn vẫn không thay đổi nét mặt. Cậu nhấp một ngụm cà phê, đôi mắt trầm lặng nhìn thẳng ra thành phố đầy ánh đèn phía ngoài cửa sổ. Sự phô trương của Vũ Từ Minh chẳng hề lay động cậu. Giọng nói trầm thấp nhưng lạnh lùng của Cao Trình Ngôn vang lên, như thể không hề bị cuốn vào cuộc trò chuyện khoe khoang đó: "Vậy sao? Chúc mừng cậu."
Một câu đáp ngắn gọn, không chút ghen tỵ, không chút quan tâm, khiến Vũ Từ Minh như bị chặn đứng. Sự đắc thắng ban đầu của cậu ta bỗng chốc tan biến, khi nhận ra mọi nỗ lực khoe khoang của mình đều vô ích trước Cao Trình Ngôn. Sự thờ ơ và điềm tĩnh của Cao Trình Ngôn lúc này chẳng khác gì một tấm khiên chắn, phản lại mọi lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ, khiến Vũ Từ Minh lúng túng nhưng vẫn cố gắng tỏ ra tự nhiên:
"Thật là... cậu đúng là khó hiểu thật đấy. Lúc nào cũng giữ khoảng cách với mọi thứ. Không có gì khiến cậu ghen tỵ sao?"
Cao Trình Ngôn vẫn không quay lại nhìn Vũ Từ Minh, ánh mắt cậu như bị cuốn vào thành phố rộng lớn ngoài kia. Chỉ có nụ cười nhẹ, thoáng qua như một làn gió, khó nhận ra:
"Không có gì đáng để ghen tỵ cả."
Câu nói của Cao Trình Ngôn nhẹ nhàng nhưng dứt khoát, như một lời tuyên bố rằng cậu không bận tâm đến những thứ phù phiếm. Cái cách cậu thờ ơ với mọi thứ khiến Vũ Từ Minh dù cố gắng đến đâu cũng không thể khiến cậu dao động. Điều đó khiến cậu ta vừa khó chịu, vừa cảm thấy bất lực.
Vũ Từ Minh nhíu mày khi thấy Cao Trình Ngôn không hề lay động trước những lời trêu chọc, khoe khoang của mình. Sự kiêu ngạo ban đầu giờ đã chuyển thành tò mò và một chút bực bội. Cậu ta hạ giọng, hỏi với ý định kɧıêυ ҡɧí©ɧ hơn nữa:
"Thế... cậu định cứ lạnh lùng như vậy mãi à? Cứ như vậy mãi thì làm sao mà Linh Âm thích cậu được? Cô ấy chẳng ưa những người xa cách như cậu đâu."
Vũ Từ Minh chờ đợi, mong thấy một chút phản ứng từ Cao Trình Ngôn, ít nhất là sự bối rối hoặc tự ái. Nhưng thay vì thế, Cao Trình Ngôn vẫn giữ nguyên thái độ lạnh lùng. Cậu không ngay lập tức trả lời, đôi mắt nâu đỏ sâu thẳm khẽ nheo lại như đang suy nghĩ điều gì đó sâu xa. Không gian tĩnh lặng bao trùm trong vài giây, rồi bất ngờ Cao Trình Ngôn lên tiếng, giọng cậu trầm thấp nhưng lạnh như băng:
"Nhạc Linh Âm sẽ tự động đến với tôi, không cần phải vội. Tôi không cần cô ấy thích mình ngay lập tức, tôi đã có cách của riêng mình."
Cao Trình Ngôn hơi cúi đầu, giọng nói tiếp tục vang lên, lạnh lùng nhưng đầy sự kiên định và tính toán:
"Tôi sẽ khiến cô ấy dần dần nhận ra, từng chút một.. rằng tôi là người duy nhất cô ấy cần. Khi ấy, không phải tôi theo đuổi cô ấy... mà cô ấy sẽ tự đến với tôi. Trong âm thầm, từ từ... nhưng chắc chắn."
Lời nói của Cao Trình Ngôn, dù nhẹ nhàng, lại mang theo một cảm giác u ám và đáng sợ. Không phải kiểu thổ lộ tình cảm thông thường, mà giống như một kế hoạch lạnh lẽo và chính xác. Vũ Từ Minh vốn chỉ định trêu chọc cho vui, bỗng chốc cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Ánh mắt của Cao Trình Ngôn, dù bình tĩnh, nhưng sâu trong đó ẩn chứa sự kiểm soát và quyết đoán đáng sợ. Vũ Từ Minh không thể không cảm nhận được sự khác biệt này – Cao Trình Ngôn không phải là người dễ bị nắm bắt, tình cảm của cậu dành cho Nhạc Linh Âm dường như không chỉ là những cảm xúc đơn thuần.
Vũ Từ Minh đột nhiên thấy mình mất đi sự tự tin ban đầu. Cậu ta nuốt khan, cố giữ nụ cười trên môi nhưng cảm giác rùng mình vẫn hiện rõ. Không khí giữa hai người bỗng chốc trở nên ngột ngạt hơn, như thể mỗi câu chữ của Cao Trình Ngôn đều che giấu một kế hoạch sâu xa mà người ngoài không thể hiểu hết.