Khoảng Trời Riêng Của Hai Ta

Chương 35: Cuộc trò chuyện (phần 2)

Nhạc Linh Âm ngồi trên ghế sofa, mắt chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, cô đang xem lịch kiểm tra giữa học kỳ 1. Cao Trình Ngôn thì lặng lẽ ngồi quan sát ở bên cạnh cô, ánh mắt cậu không rời khỏi cô một giây nào. Sự hiện diện yên tĩnh của Cao Trình Ngôn khiến cô cảm thấy ngượng ngùng, không gian dường như trở nên nhỏ bé hơn.

Sau một lúc, không chịu nổi sự tò mò và không khí tĩnh lặng xung quanh, Nhạc Linh Âm quay sang Cao Trình Ngôn, bối rối hỏi:

"Cậu... thế sao cậu có thể vào được lớp 1-A với điểm thi đầu vào đội sổ? Đây là lớp dành cho những học sinh có điểm đầu vào cao nhất mà..."

Nhạc Linh Âm nói với chút ngại ngùng, bởi cô luôn nghĩ Cao Trình Ngôn có vẻ như không bận tâm quá nhiều đến chuyện học hành. Việc cậu vào được lớp 1-A khiến cô thắc mắc về khả năng thực sự của cậu.

Cao Trình Ngôn liếc nhìn Nhạc Linh Âm, đôi mắt sắc lạnh như thường lệ, nhưng lại có chút ánh cười ẩn giấu. Cao Trình Ngôn im lặng trong vài giây, như thể đang suy nghĩ xem nên trả lời cô thế nào. Rồi, Cao Trình Ngôn nhún vai một cách thờ ơ, giọng nói đầy sự lạnh nhạt quen thuộc:

"Tôi nói rồi mà, ăn may thôi."

Câu trả lời thản nhiên của Cao Trình Ngôn khiến Nhạc Linh Âm thoáng rùng mình. Nhưng lần này, cô không thể tin lời cậu nói là thật. Với tất cả sự thờ ơ và lạnh lùng bên ngoài của Cao Trình Ngôn, Nhạc Linh Âm biết rằng cậu có điều gì đó ẩn giấu bên trong mà cậu không muốn ai biết đến.

Nhạc Linh Âm phản đối, đôi mắt kiên quyết nhìn vào Cao Trình Ngôn: "Không thể nào chỉ là may mắn, cậu phải giỏi thực sự mới có thể vào lớp này được."

Cao Trình Ngôn khẽ cười, không phải là nụ cười ấm áp mà là một nụ cười lạnh lùng pha chút tự chế nhạo. Cao Trình Ngôn không muốn thừa nhận rằng mình có khả năng hơn người khác, nhưng cũng không muốn nói dối thêm.

"Có lẽ vậy. Nhưng chuyện đó chẳng có nghĩa lý gì với tôi." Cao Trình Ngôn đáp, giọng nói vẫn giữ nguyên sự lạnh lẽo.

Nhạc Linh Âm cảm thấy một sự khó hiểu sâu sắc về Cao Trình Ngôn. Cậu ấy có vẻ như không coi trọng bất cứ thứ gì, nhưng vẫn có thứ gì đó khác bên dưới bề mặt lạnh lùng đó. Sự xa cách của Cao Trình Ngôn khiến cô cảm thấy vừa bực mình, vừa có chút thương cảm.

Dù không biết rõ câu trả lời thực sự của Cao Trình Ngôn là gì, nhưng Nhạc Linh Âm vẫn cảm thấy tò mò và muốn tìm hiểu thêm về cậu.

Cao Trình Ngôn đứng dậy, nhìn về phía Nhạc Linh Âm và nói một cách thản nhiên: "Giờ tôi phải đến trường lấy xe đạp, sau đó sẽ về nhà."

Nhạc Linh Âm gật đầu, cố giấu đi chút cảm giác hụt hẫng khi nghe Cao Trình Ngôn sắp rời đi. Khi Cao Trình Ngôn mở cửa bước ra ngoài, không gian trở lại yên tĩnh. Cô ngồi đó, nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, vẫn đang hiển thị lịch kiểm tra giữa kỳ.

Chưa kịp suy nghĩ gì nhiều, điện thoại cô bỗng rung lên. Tin nhắn từ Diêu Hiểu Vy xuất hiện, với nội dung đầy tò mò:

"Thế nào rồi? Buổi hẹn hò của cậu với Cao Trình Ngôn sao rồi? Cậu phải kể hết cho tớ nghe nhé!"

Nhạc Linh Âm đỏ mặt ngay khi đọc tin nhắn. Buổi hẹn hò ư? Cô không nghĩ đây là một buổi hẹn hò, chỉ là cả hai đi uống trà sữa cho vụ bồi thường và sau đó... cùng đi siêu thị mua nguyên liệu về nấu bữa tối. Nhưng cách mà Diêu Hiểu Vy nói lại khiến tim cô đập nhanh hơn.

Nhạc Linh Âm vội vàng nhắn lại: "Không phải hẹn hò đâu!"

Tin nhắn của Nhạc Linh Âm vừa gửi đi thì Diêu Hiểu Vy lập tức phản hồi, không để Nhạc Linh Âm có thời gian thở: "Đi uống trà sữa cùng nhau, tớ thấy trên diễn đàn trường có đăng ảnh chụp lén của hai người rồi. Nếu đây không phải là hẹn hò thì là gì? Cậu làm tớ ghen tị đấy!"

Nhạc Linh Âm lúng túng, không biết phải trả lời sao. Cô nhìn quanh căn phòng, cảm thấy bối rối trước những gì đang diễn ra. Cao Trình Ngôn có vẻ ngoài lạnh lùng, dường như không có chút gì giống với một buổi hẹn hò lãng mạn. Nhưng cảm giác của cô mỗi lần ở gần cậu, từng khoảnh khắc nhỏ bé, lại khiến cô tự hỏi liệu đây có phải là dấu hiệu của điều gì đó nhiều hơn tình bạn?

Nhạc Linh Âm cầm điện thoại, gõ vài dòng: "Cậu suy nghĩ nhiều quá rồi...Tớ cũng không chắc nữa. Chỉ là cậu ấy lạnh lùng lắm, khó mà hiểu được."

Diêu Hiểu Vy gửi lại một biểu tượng nháy mắt: "Đừng lo, người lạnh lùng thế nào thì cuối cùng cũng sẽ có lúc tan chảy thôi. Cậu cứ từ từ mà cảm nhận."

Nhạc Linh Âm mỉm cười nhẹ, nhưng lòng lại càng thêm rối bời. Dù có vẻ như Cao Trình Ngôn vẫn giữ khoảng cách, nhưng cô không thể phủ nhận rằng giữa họ đã có những khoảnh khắc đặc biệt, dù rất nhỏ. Liệu Cao Trình Ngôn có đang giấu điều gì sau vẻ lạnh lùng đó không?

Buổi tối lạnh lẽo ở thành phố đông đúc mang một vẻ đẹp đặc biệt, pha lẫn giữa sự tĩnh lặng và nhộn nhịp. Ánh đèn neon từ những tòa nhà cao tầng và cửa hàng rực rỡ khắp nơi, phản chiếu trên các vũng nước mưa còn đọng lại trên vỉa hè. Những con đường rộng lớn đông người qua lại, nhưng cái lạnh bao trùm làm cho không khí dường như trầm lắng hơn.

Gió thổi từng cơn nhẹ, nhưng cái lạnh lại len lỏi sâu vào từng lớp áo khoác của người đi đường. Ai nấy đều kéo kín áo, co ro, hối hả bước nhanh về nhà hay điểm đến của mình. Những chiếc xe hơi và xe máy chạy vùn vụt, tiếng còi xe thỉnh thoảng vang lên giữa không gian đô thị dày đặc âm thanh. Mặc dù đường phố vẫn đông đúc, nhưng cảm giác cô độc và lạnh lẽo vẫn phảng phất, như thể mỗi người đang chìm vào thế giới riêng của mình giữa đám đông.

Các quán cà phê, nhà hàng ven đường trở nên những nơi trú ẩn ấm áp. Ánh sáng từ bên trong tỏa ra mờ ảo, cùng với làn khói mỏng bay lên từ cốc cà phê nóng hay bát mì bốc khói, làm cho ai đi qua cũng muốn dừng lại tìm chút hơi ấm. Những cuộc trò chuyện bên trong đó diễn ra nhẹ nhàng, nhưng đối nghịch với sự im lặng của thành phố bên ngoài.

Xa xa, tòa nhà cao tầng lấp lánh ánh đèn vẫn đứng vững, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo của một thành phố không bao giờ ngủ. Những tầng mây xám lơ lửng trên bầu trời đen thẫm, như thể ôm trọn cả thành phố vào một màn sương mờ ảo, tạo nên khung cảnh vừa hoa lệ, vừa cô đơn.

Trong cái lạnh của buổi tối, có cảm giác rằng dù đông đúc đến đâu, mỗi người vẫn giữ khoảng cách với nhau, tựa như thành phố lớn này chỉ là một sân khấu mà mọi người đều đóng vai chính trong câu chuyện riêng của mình.

Cao Trình Ngôn bước vào quán cà phê sang trọng nằm trên tầng 75 của một tòa nhà cao tầng, vẻ ngoài của cậu thu hút mọi ánh nhìn ngay lập tức. Dù chỉ mặc bộ đồng phục trường, nhưng áo sơ mi trắng đã nhăn nhúm và cà vạt đen được tháo lỏng, cậu vẫn toát lên vẻ cuốn hút lạ thường. Áo sơ mi bỏ ra ngoài quần tây đen khiến dáng vẻ của cậu càng thêm phần phóng khoáng và bất cần.

Khi bước qua cửa kính lớn của quán, ánh đèn vàng ấm áp từ trần nhà chiếu lên dáng người cao gầy của Cao Trình Ngôn, làm nổi bật những đường nét sắc sảo trên gương mặt lạnh lùng. Mái tóc đen hơi rối của cậu khẽ lay động theo bước đi, càng làm tăng thêm vẻ bí ẩn cuốn hút.

Từng bàn khách trong quán đồng loạt nhìn về phía Cao Trình Ngôn. Những ánh mắt ngạc nhiên, khen ngợi không ngừng xoáy vào Cao Trình Ngôn, như thể sự xuất hiện của cậu đã phá vỡ bầu không khí yên bình thường ngày. Những tiếng thì thầm vang lên khắp nơi, mọi người không ngừng bàn tán về cậu trai có ngoại hình đẹp trai, phong trần với phong thái bất cần mà ai cũng khó có thể rời mắt.

Cao Trình Ngôn dường như không hề để tâm đến sự chú ý đó. Cậu chỉ bước tới quầy gọi đồ, giọng nói trầm thấp của cậu vang lên nhẹ nhàng nhưng lại có sức hút kỳ lạ. Sau khi gọi một ly cà phê đen, cậu bước tới góc quán bên cửa sổ, nơi có tầm nhìn rộng mở xuống toàn thành phố đang lấp lánh ánh đèn dưới màn đêm. Từ nơi cậu ngồi, cảnh thành phố đông đúc bên dưới hiện lên như một bức tranh đầy sống động, nhưng dường như khoảng cách giữa Cao Trình Ngôn và thế giới bên ngoài vẫn rất xa xôi, như chính vẻ cô đơn toát ra từ cậu lúc này.