Nhạc Linh Âm không thể kiềm chế được cảm xúc khi nghe câu nói của Cao Trình Ngôn. Cô cảm thấy bực bội và ấm ức, như thể một điều gì đó trong lòng đã vỡ vụn. Giọng nói nghẹn ngào, cô nói:
"Có rất nhiều người phải nỗ lực lắm mới thi đỗ vào Nhị Trung, không thể nói là ăn may như vậy được. Tớ cũng đã phải cố gắng học tập rất nhiều, cậu không thể coi thường việc đó như thế."
Câu nói của Nhạc Linh Âm dường như đã chạm đến một phần nào đó trong lòng Cao Trình Ngôn. Cậu im lặng trong giây lát, cảm nhận được sự bức bối và nỗi ấm ức của cô. Mặc dù vẫn giữ nét lạnh lùng trên gương mặt, nhưng trong lòng cậu lại dâng lên một cảm giác khó xử.
Cao Trình Ngôn không quen với việc phải dỗ dành người khác, đặc biệt là với một cô gái như Nhạc Linh Âm. Nhưng thấy cô có vẻ tổn thương, cậu quyết định nói một điều gì đó để trấn an.
"Nhạc Linh Âm, tôi không có ý coi thường mọi người. Tôi chỉ nghĩ rằng mọi người có cách học tập và sự cố gắng riêng. Còn tôi... có thể chưa tìm ra lý do để nỗ lực, nên chỉ đỗ vào trường một cách may mắn thôi." Cao Trình Ngôn nói, mặc dù giọng điệu vẫn lạnh nhạt nhưng cố gắng để có phần dịu dàng hơn.
"Cậu không cần phải nghĩ như vậy, mỗi người đều có con đường riêng của mình." Nhạc Linh Âm đáp, lòng vẫn chưa nguôi ngoai, nhưng sự chân thành trong lời nói của Cao Trình Ngôn khiến cô cảm thấy chút dịu lại.
Nhưng Cao Trình Ngôn chỉ gật đầu, không nói thêm gì. Sự im lặng kéo dài giữa hai người, mặc dù Cao Trình Ngôn vẫn giữ vẻ lạnh lùng, nhưng sự quan tâm của cậu đối với cảm xúc của Nhạc Linh Âm bắt đầu trở nên rõ ràng hơn. Nhạc Linh Âm cảm nhận được điều đó, nhưng cô vẫn không thể nào quên đi sự bực bội trong lòng, chỉ đành ngồi lặng im, để cho không khí xung quanh dần trở nên yên tĩnh hơn.
Sau một lúc im lặng, Cao Trình Ngôn bỗng nhiên lên tiếng, cắt đứt không khí trầm lắng trong phòng. Giọng cậu vang lên một cách lạnh lùng nhưng rõ ràng:
"Có một câu chuyện về một thiên tài, hắn ta rất thông minh, đạt được nhiều thành công vượt bậc. Nhưng mỗi khi mọi người khen ngợi, hắn lại chỉ nói rằng đó là may mắn."
Nhạc Linh Âm ngạc nhiên khi nghe Cao Trình Ngôn bắt đầu kể một câu chuyện. Cô dừng lướt điện thoại, chú ý lắng nghe. Cao Trình Ngôn tiếp tục:
"Đương nhiên, cuộc sống của hắn khiến cho mọi người bực mình. Hắn không bao giờ thừa nhận công sức hay sự nỗ lực của mình. Hắn sống trong một thế giới mà mọi thứ đều dễ dàng đến với hắn, nhưng chính điều đó lại khiến hắn chán ghét tất cả. Hắn không thể hiểu được cảm giác của những người khác, những người phải nỗ lực từng chút một để có được thành công."
Nhạc Linh Âm lắng nghe, cảm thấy mỗi câu từ của Cao Trình Ngôn như đang phản ánh chính mình. Cô không biết "thiên tài" đó có phải là hình mẫu của cậu không, nhưng sự lạnh nhạt và châm biếm trong câu chuyện của cậu khiến cô phải suy nghĩ.
"Hắn sống trong sự cô độc, mặc dù xung quanh đầy người ngưỡng mộ. Hắn có tất cả, nhưng lại chẳng có ai bên cạnh." Cao Trình Ngôn nói, ánh mắt xa xăm như đang nhìn về một nơi nào đó rất xa xôi.
Câu chuyện của Cao Trình Ngôn khiến Nhạc Linh Âm cảm thấy xao xuyến.
"Cậu có nghĩ hắn ta hạnh phúc không?" Nhạc Linh Âm hỏi, muốn biết rõ hơn về suy nghĩ của cậu.
Cao Trình Ngôn im lặng một lúc lâu, rồi nhẹ nhàng đáp: "Hạnh phúc không nằm ở thành công hay tiền bạc. Hạnh phúc là cảm giác được trân trọng, được kết nối với người khác. Hắn ta không bao giờ có điều đó."
Nhạc Linh Âm cảm thấy một sự đồng điệu giữa câu chuyện và thực tế của Cao Trình Ngôn. Mặc dù cậu vẫn giữ nét lạnh lùng, nhưng trong khoảnh khắc này, cô cảm nhận được sự sâu sắc và cô đơn ẩn giấu bên trong con người cậu.
Nhạc Linh Âm lắng nghe những lời của Cao Trình Ngôn và không khỏi tò mò về con người thực sự phía sau vẻ lạnh lùng ấy. Cô dám hỏi, giọng điệu chân thành:
"Tại sao cậu lại trở nên lạnh lùng và vô cảm như thế? Có điều gì đã xảy ra với cậu à?"
Cao Trình Ngôn nhìn thẳng vào cô, ánh mắt cậu không còn xa xăm như trước, mà trở nên sâu thẳm và nặng nề. Cao Trình Ngôn im lặng một lúc, như đang cân nhắc xem có nên chia sẻ hay không. Cuối cùng, cậu cất giọng:
"Đôi khi, sự lạnh lùng và việc không cảm thấy gì lại dễ chịu hơn. Nếu cậu không mong đợi, cậu sẽ không bao giờ thất vọng. Cảm xúc chỉ khiến mọi thứ trở nên phức tạp hơn."
Lời nói của Cao Trình Ngôn mang một nỗi buồn thăm thẳm, khiến Nhạc Linh Âm cảm thấy rợn người. Cô có thể cảm nhận được sự tổn thương tiềm ẩn trong câu trả lời của cậu, nhưng đồng thời, một phần trong lòng cô cũng cảm thấy đáng thương cho Cao Trình Ngôn.
Nhạc Linh Âm hỏi, lòng đầy băn khoăn: "Cậu thật sự nghĩ như vậy sao? Sống mà không cảm nhận gì thì có còn thú vị không?"
Cao Trình Ngôn thừa nhận: "Có lẽ không, nhưng đó là cách mà tôi tự bảo vệ bản thân. Không ai muốn bị tổn thương, và đôi khi, sự lạnh lùng có vẻ là lựa chọn an toàn hơn."
Nhạc Linh Âm cảm thấy nhói đau trước câu nói của Cao Trình Ngôn. Cô nhìn thấy một con người cô đơn, đang cố gắng xây dựng một lớp bảo vệ xung quanh mình nhưng lại không biết rằng chính sự lạnh lùng ấy đang khiến cậu càng trở nên xa cách hơn. Cô thở dài, lòng trĩu nặng với sự cảm thông và đồng cảm dành cho Cao Trình Ngôn.
"Cậu không cần phải giữ khoảng cách với mọi người. Đôi khi, việc mở lòng sẽ khiến cậu cảm thấy tốt hơn đấy!" Nhạc Linh Âm nói, hy vọng rằng Cao Trình Ngôn sẽ hiểu được điều này.
Nhưng Cao Trình Ngôn chỉ gật đầu một cách hờ hững, ánh mắt vẫn mang nét lạnh lùng. Cậu dường như không biết rằng sự lạnh lùng ấy không chỉ là một lá chắn, mà còn là một con đường dẫn đến sự cô đơn mà cậu không muốn bước vào.
Cao Trình Ngôn tiếp tục lau sạch chén bát, nhưng trong tâm trí cậu lại rối bời với những suy nghĩ về Nhạc Linh Âm. Dù vẫn giữ vẻ lạnh lùng bên ngoài, nhưng cậu không thể phủ nhận rằng cô đã chạm vào một góc sâu thẳm trong lòng mình. Cảm giác đặc biệt dành cho cô khiến cậu cảm thấy phấn khởi nhưng cũng đầy bối rối.
Cao Trình Ngôn cảm thấy điều gì đó mới mẻ khi ở bên Nhạc Linh Âm, đó chính là lý do khiến cậu không muốn để lộ cảm xúc của mình quá nhiều.
Nhưng một phần trong Cao Trình Ngôn lại hy vọng, hy vọng rằng Nhạc Linh Âm cũng sẽ cảm nhận được điều tương tự. Cậu muốn Nhạc Linh Âm chủ động đến với mình, nhưng mọi thứ sẽ phải diễn ra trong âm thầm. Cậu không muốn tạo ra áp lực cho cô, việc đó có thể khiến cô lùi bước.
Thay vào đó, Cao Trình Ngôn quyết định sẽ khiến Nhạc Linh Âm cảm thấy thoải mái bên cạnh mình, để từ đó tình cảm của cô có thể phát sinh một cách tự nhiên nhất.
Cao Trình Ngôn không thể để Nhạc Linh Âm rời xa mình được. Cậu muốn lên kế hoạch trong âm thầm cho những cơ hội nhỏ, những khoảnh khắc mà họ có thể cùng nhau trải qua, với hy vọng rằng chúng sẽ giúp Nhạc Linh Âm thấy được sự khác biệt giữa cậu và những người khác.
Khi Cao Trình Ngôn hoàn tất công việc rửa chén, cậu quay lại phòng khách, nơi Nhạc Linh Âm vẫn đang ngồi lướt điện thoại. Ánh sáng từ màn hình chiếu lên gương mặt cô, làm nổi bật vẻ đẹp tự nhiên của cô trong ánh đèn dịu nhẹ.
Cao Trình Ngôn cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn. Dù cố gắng giữ vẻ lạnh lùng, cậu biết rằng mình đã sẵn sàng để làm những điều cần thiết để kéo Nhạc Linh Âm lại gần hơn. Cao Trình Ngôn bước đến gần cô hơn, giả vờ như quan tâm đến màn hình điện thoại của cô, hy vọng rằng mỗi hành động nhỏ bé của mình sẽ khiến cô cảm nhận được sự khác biệt trong mối quan hệ của họ.