Khi cả hai người vừa bước ra khỏi siêu thị, ánh đèn đường dịu nhẹ rọi xuống, tạo nên một không gian yên tĩnh và bình lặng. Nhạc Linh Âm vẫn không thể quên được hình ảnh chiếc thẻ đen lúc nãy. Sự tò mò trong lòng dâng lên, cuối cùng cô không thể kiềm chế mà hỏi:
"Cao Trình Ngôn, về chiếc thẻ đen kia... không phải chỉ khi 18 tuổi mới có thể sở hữu thẻ đen sao? Cậu mới 16 tuổi thôi mà đã có rồi?"
Cao Trình Ngôn bước đi với dáng vẻ thản nhiên, không chút bận tâm đến câu hỏi của Nhạc Linh Âm. Ánh mắt cậu vẫn lạnh lùng, không một chút biểu cảm. Sau vài giây im lặng, cậu khẽ trả lời, giọng nói lãnh đạm nhưng rõ ràng:
"Là của ba tôi đưa cho thôi, bên trong là tiền tiêu vặt mà tôi đã tích góp từ lúc nhỏ đến giờ."
Câu nói ngắn gọn và hờ hững của Cao Trình Ngôn khiến Nhạc Linh Âm ngạc nhiên thêm một lần nữa. Cô chớp mắt nhìn cậu, không biết nên ngạc nhiên vì sự thờ ơ của cậu hay vì cái cách cậu nói về chiếc thẻ đen như thể nó chẳng có gì quan trọng.
Nhạc Linh Âm biết Cao Trình Ngôn xuất thân từ một gia đình khá giả, nhưng việc cậu tích góp tiền tiêu vặt từ nhỏ mà có thể sử dụng một chiếc thẻ đen khiến cô càng thêm bất ngờ.
Nhạc Linh Âm khẽ bật cười, dù cô vẫn còn chút khó hiểu: "Tiền tiêu vặt mà lại nhiều đến mức có thể dùng thẻ đen.. Cậu thật đặc biệt đấy."
Cao Trình Ngôn không đáp, chỉ tiếp tục bước đi trong im lặng, gương mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng như thường lệ. Dù cậu không tỏ ra quan tâm, nhưng Nhạc Linh Âm cảm nhận được rằng phía sau sự lạnh lùng đó là một câu chuyện phức tạp hơn nhiều. Cô lặng lẽ bước theo sau, trong lòng vẫn còn vương vấn sự ngạc nhiên và tò mò về người bạn cùng bàn bí ẩn của mình.
Cao Trình Ngôn xách túi đồ ăn theo sau Nhạc Linh Âm, cả hai đi về tận nhà cô, cậu bước đi trong im lặng dưới bầu trời đêm dần buông xuống. Khi cả hai đến nơi, Nhạc Linh Âm nhanh chóng mở cửa ra. Căn nhà nhỏ gọn gàng và ấm áp hiện ra trước mắt, mọi thứ vẫn y nguyên như tối hôm qua. Không có sự bừa bộn hay lộn xộn nào, tất cả đều ngăn nắp như thể đã được chăm chút cẩn thận.
Vừa bước vào nhà, Nhạc Linh Âm đã vội vã đi thẳng vào bếp, không chút chậm trễ: "Cậu ngồi xem tivi thoải mái nhé! Tớ vào bếp một chút."
Nhạc Linh Âm nhanh tay lấy các nguyên liệu từ túi ra, sẵn sàng bắt đầu sơ chế để chuẩn bị bữa tối. Từ việc rửa rau, thái thịt đến chuẩn bị gia vị, tất cả đều được cô thực hiện một cách khéo léo và đầy hứng khởi. Tiếng dao nhẹ nhàng cắt qua thịt, tiếng nước chảy tí tách từ vòi, hương thơm của rau củ tươi dần thoảng ra trong căn bếp ấm áp.
Trong khi đó, Cao Trình Ngôn bước vào phòng khách, đặt mình ngồi xuống ghế sofa và với tay lấy chiếc điều khiển tivi. Cậu bật tivi lên, màn hình hiện ra chương trình thời sự buổi chiều. Những hình ảnh về thế giới bên ngoài với tin tức về kinh tế, chính trị, và thời tiết lần lượt hiện lên trên màn hình. Cậu chăm chú theo dõi, gương mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, không biểu lộ cảm xúc nào đặc biệt.
Tiếng tivi vang lên đều đặn trong không gian yên tĩnh của phòng khách, hòa cùng tiếng động nhỏ từ gian bếp, nơi Nhạc Linh Âm vẫn bận rộn chuẩn bị bữa ăn tối. Hai con người, hai không gian, nhưng sự hiện diện của nhau mang lại một cảm giác bình yên, không cần quá nhiều lời nói.
Sau một khoảng thời gian ngắn nhưng đầy hứng khởi, món ăn cuối cùng cũng đã hoàn thành. Nhạc Linh Âm đứng bên bếp, nhìn ngắm thành quả của mình với ánh mắt hài lòng. Hương thơm ngào ngạt của thịt bò xào hòa quyện với mùi vị tươi ngon của rau củ khiến cô cảm thấy phấn khởi. Cô quay đầu lại, gọi lớn:
"Cao Trình Ngôn! Cậu xuống bếp rửa tay và cùng nhau dùng bữa nhé!"
Cao Trình Ngôn vẫn đang ngồi thoải mái trên ghế sofa, nghe thấy lời gọi của Nhạc Linh Âm thì ngẩng đầu lên. Cậu đứng dậy, không nói gì, chỉ im lặng đi về phía bếp. Cậu bước vào với dáng vẻ bình thản, rửa tay dưới vòi nước, ánh mắt lướt qua những món ăn bày biện hấp dẫn trên bàn.
Nhạc Linh Âm sắp xếp các đĩa thức ăn, gọn gàng và đẹp mắt, rồi mời Cao Trình Ngôn ngồi xuống. Khi cậu đã rửa tay sạch sẽ và ngồi vào bàn, cô mỉm cười, dọn món ăn lên từng đĩa:
"Tớ làm món thịt bò xào cho tối nay, còn có thêm canh rau nữa. Cậu ăn thử xem có vừa miệng không nhé!"
Cao Trình Ngôn chỉ gật đầu, ánh mắt nhìn chăm chú vào bữa ăn mà Nhạc Linh Âm đã chuẩn bị. Cậu không tỏ ra nhiều cảm xúc, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng những món ăn được trình bày đẹp mắt khiến cậu cảm thấy thú vị.
Nhạc Linh Âm bắt đầu mời Cao Trình Ngôn, cô vừa cười nói vừa tận hưởng không khí ấm cúng của bữa tối. Họ cùng nhau thưởng thức những món ăn, không khí trở nên thân mật hơn, mặc cho những khác biệt giữa hai người vẫn luôn hiện hữu. Cả hai đều biết rằng, trong khoảnh khắc này, họ đã tạo ra một không gian riêng tư đầy ấm áp và gần gũi.
Sau khi bữa tối kết thúc, Nhạc Linh Âm thu dọn đĩa và bát, cảm giác hài lòng tràn ngập trong lòng. Nhưng ngay khi cô chuẩn bị xếp chén đĩa vào bồn rửa, Cao Trình Ngôn bất ngờ lên tiếng:
"Để tôi rửa chén, cậu cứ ngồi nghỉ đi."
Nhạc Linh Âm ngẩng đầu, bối rối không biết phải phản ứng thế nào. Cô đã quen với việc tự mình dọn dẹp sau bữa ăn và không muốn làm phiền ai cả. Tuy nhiên, khi cô bắt gặp ánh nhìn lạnh lùng của Cao Trình Ngôn, ánh mắt ấy khiến cô không thể từ chối.
"Thật sự không cần đâu, mình có thể làm được mà." Nhạc Linh Âm nói, nhưng giọng điệu đã yếu ớt hơn.
"Bỏ chén đũa xuống đi." Cao Trình Ngôn nói, giọng nói không có chút gì là mềm mỏng, khiến Nhạc Linh Âm cảm thấy không thể tiếp tục giành công việc rửa chén nữa.
Cuối cùng, Nhạc Linh Âm đành phải gật đầu, thu dọn nốt những món đồ còn lại rồi bước ra phòng khách. Nhạc Linh Âm thở dài một chút, lòng vẫn còn chút không yên. Trong khi Cao Trình Ngôn lặng lẽ đứng lại bên bồn rửa, cô tìm một chỗ ngồi thoải mái trên sofa và mở điện thoại, lướt qua những thông tin mới nhất trên mạng.
Nhạc Linh Âm cố gắng không nghĩ đến việc Cao Trình Ngôn đang làm, nhưng lại vô tình nghe thấy tiếng nước chảy và tiếng chén đĩa va chạm nhẹ nhàng. Trong lòng cô cảm thấy vừa lo lắng, vừa cảm kích. Nhạc Linh Âm thỉnh thoảng liếc về phía bếp, nơi Cao Trình Ngôn đang làm công việc rửa chén một cách điềm tĩnh.
Không gian trong nhà trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng nước chảy và tiếng lướt điện thoại nhẹ nhàng, hòa quyện với bầu không khí ấm cúng của buổi tối. Nhạc Linh Âm biết rằng, mặc dù giữa họ vẫn còn nhiều điều chưa nói, nhưng khoảnh khắc này đã tạo nên một sợi dây kết nối đặc biệt giữa hai người.
Trong không gian yên tĩnh của phòng khách, Nhạc Linh Âm bỗng nhớ đến chiếc balo của Cao Trình Ngôn. Cô liền quay sang hỏi:
"Balo của cậu đâu? Cậu không mang theo à?"
Cao Trình Ngôn vẫn chăm chú vào công việc rửa chén, không nhìn Nhạc Linh Âm, chỉ đáp một cách ngắn gọn: "Để ở trong lớp."
Nhạc Linh Âm cảm thấy hơi ngạc nhiên. Cô không hiểu tại sao lại có thể quên mang balo, trong khi nó không chỉ chứa sách vở mà còn cả tài liệu học tập. Cô hỏi tiếp:
"Vậy sao cậu làm bài tập? Đúng rồi, tại sao cậu lại cúp tiết nhiều đến vậy?"
Cao Trình Ngôn thở dài, vẻ mặt vẫn lạnh lùng, nhưng lần này cậu quay lại nhìn Nhạc Linh Âm, giọng nói nhẹ nhàng hơn nhưng vẫn mang đậm sự thờ ơ: "Có gì đâu, không làm thì thôi, mấy tiết học như văn hay năng khiếu.. rất nhàm chán."
Câu trả lời qua loa của Cao Trình Ngôn khiến Nhạc Linh Âm không khỏi cảm thấy bối rối. Cô biết rằng việc học là rất quan trọng, nhưng sự thờ ơ của Cao Trình Ngôn lại khiến cô lo lắng.
"Cậu không thấy việc đó quan trọng sao?" Nhạc Linh Âm hỏi, cố gắng giữ giọng điềm tĩnh.
"Tôi không phải là học sinh gương mẫu." Cao Trình Ngôn đáp, ánh mắt cậu lại trở về với công việc rửa chén.
Nhạc Linh Âm cảm thấy bất lực, nhưng cô cũng hiểu rằng mỗi người có cách sống và suy nghĩ riêng. Trong lòng cô, sự lo lắng về Cao Trình Ngôn vẫn không nguôi, nhưng cô biết rằng việc anh làm có lẽ là quyết định của riêng mình.
Nhạc Linh Âm không ngừng suy nghĩ về câu trả lời của Cao Trình Ngôn. Cô cảm thấy có điều gì đó không ổn, càng lúc cô càng tò mò về quá khứ học tập của cậu. Cô quyết định hỏi tiếp:
"Thế thì sao cậu lại thi đậu vào Nhị Trung? Điểm thi đầu vào của cậu là bao nhiêu?"
Cao Trình Ngôn chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt cậu lạnh lùng như băng, không có một chút cảm xúc nào: "Gần như đội sổ ở cuối danh sách, do ăn may mới đỗ thôi."
Cao Trình Ngôn nói, giọng điệu thản nhiên như thể đang kể một câu chuyện bình thường.
Lời nói của Cao Trình Ngôn như một cái tát vào lòng tự tin của Nhạc Linh Âm. Cô cảm thấy rợn người trước sự thờ ơ trong câu trả lời của Cao Trình Ngôn. Lòng cô trĩu nặng với sự lo lắng không biết anh có thật sự nghĩ như vậy về bản thân hay không.
Nhạc Linh Âm hỏi, không dám tin vào tai mình. "Cậu không hề tự hào về việc đã vào được trường này sao?"
"Có gì để tự hào?" Cao Trình Ngôn đáp, ánh mắt lại quay về bồn rửa, dường như không muốn tiếp tục câu chuyện.
Nhạc Linh Âm không biết nên phản ứng thế nào trước thái độ lạnh lùng của Cao Trình Ngôn. Cô ngồi đó, lòng đầy băn khoăn và cảm giác bất lực. Cô chỉ muốn thấu hiểu cậu hơn, nhưng với cách anh nói, dường như mọi cố gắng của cô đều vô nghĩa. Không khí trong phòng khách trở nên ngột ngạt, Nhạc Linh Âm chỉ biết im lặng, để cho sự thinh lặng bao trùm.