Khoảng Trời Riêng Của Hai Ta

Chương 32: Đi siêu thị cùng nhau

Ánh hoàng hôn rực rỡ dần buông xuống, nhuộm bầu trời thành một màu cam đỏ thẫm, nhưng Cao Trình Ngôn dường như không để tâm đến vẻ đẹp đó. Cậu bước đi với gương mặt lạnh lùng, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía trước, không một lần ngoảnh lại ngắm cảnh hay chú ý đến những gì xung quanh. Đôi giày thể thao của cậu chạm nhẹ lên mặt đường, từng bước chắc chắn nhưng xa cách, dường như mọi thứ đều không thể chạm vào tâm trí cậu.

Nhạc Linh Âm thì trái ngược hẳn, tràn đầy năng lượng và sự phấn khởi. Đôi mắt cô sáng rực lên như bắt được từng tia nắng cuối ngày. Gương mặt cô rạng rỡ với nụ cười tươi tắn, vừa đi vừa nói về những món ăn mà cô háo hức muốn thử nấu cho bữa tối. Giọng cô líu lo như chim chích, đầy hào hứng, nhưng lời nói của cô hầu như tan biến trong không gian giữa hai người, nhưng Cao Trình Ngôn vẫn lặng im.

Gió chiều lùa qua, thổi những cơn gió mát rượi, nhưng không làm dịu bớt sự khác biệt rõ rệt giữa họ. Nhạc Linh Âm nhìn ngắm từng góc phố, từng hàng cây, tận hưởng cái đẹp nhẹ nhàng của buổi chiều tà. Trái lại, Cao Trình Ngôn cứ tiếp tục bước đi, như thể tất cả xung quanh không tồn tại, chỉ còn lại con đường dài thẳng tắp trước mắt.

Khi cả hai tiến đến siêu thị, ánh đèn đường bắt đầu bật lên, soi sáng lối đi. Nhạc Linh Âm vẫn giữ vẻ vui tươi, háo hức chuẩn bị cho bữa tối, trong khi Cao Trình Ngôn chỉ lặng lẽ theo sau, chẳng hề bận tâm đến mọi thứ cô nói hay làm, vẫn chìm trong sự lạnh lùng và xa cách của chính mình.

Trong ánh sáng lờ mờ của buổi chiều tà, Nhạc Linh Âm muốn trả ơn Cao Trình Ngôn vì đã chăm sóc mình khi bị sốt nên cô muốn tự tay làm một bữa ăn để đãi cậu, vừa suy nghĩ, cô vừa ngập tràn sự háo hức. Cô nhìn Cao Trình Ngôn, giọng nói đầy niềm vui:

"Cao Trình Ngôn, cậu có muốn dùng bữa tối không? Cậu thích ăn những món nào để tớ mua nguyên liệu nấu cho cậu?"

Cao Trình Ngôn chỉ thoáng dừng bước, đôi mắt lạnh lùng vẫn hướng về phía trước. Cậu hờ hững trả lời, giọng đều đều và có phần xa cách: "Ăn gì cũng được."

Câu trả lời ngắn ngủi, thiếu sự quan tâm khiến không khí giữa hai người bỗng chùng xuống. Nhạc Linh Âm vẫn giữ nụ cười trên môi, nhưng có chút ngượng ngập thoáng qua trong đôi mắt. Dù biết tính cách Cao Trình Ngôn vốn lạnh lùng, nhưng sự thờ ơ của cậu vẫn làm cô đôi chút hụt hẫng. Tuy nhiên, cô nhanh chóng lấy lại sự vui vẻ và cố gắng không để tâm, tiếp tục hăng hái chọn lựa những nguyên liệu mà cô nghĩ sẽ khiến bữa tối thêm đặc biệt.

Cao Trình Ngôn chỉ lặng lẽ đứng đó, như thể cậu hoàn toàn tách biệt với mọi thứ diễn ra xung quanh, mặc cho Nhạc Linh Âm nhiệt tình tìm cách làm bữa ăn trở nên ấm áp và gần gũi hơn.

Trong siêu thị, ánh đèn trắng chiếu sáng dãy hàng dài với vô vàn sản phẩm. Nhạc Linh Âm đẩy chiếc xe đẩy đi qua từng kệ hàng, mắt chăm chú nhìn những tấm biển ghi giá cả, hàng khuyến mãi và hàng tặng kèm. Cô thỉnh thoảng dừng lại, đứng suy nghĩ một chút, rồi bước tới lui, so sánh từng món. Ánh mắt cô liên tục lướt từ kệ này sang kệ khác, cân nhắc nên mua gì cho hợp lý mà vẫn đảm bảo bữa ăn tối ngon lành.

Trong đầu Nhạc Linh Âm tính toán không ngừng, làm sao để mua được những nguyên liệu chất lượng nhất mà lại vừa túi tiền.

Cao Trình Ngôn đứng gần đó, cậu nhìn Nhạc Linh Âm với ánh mắt kỳ lạ. Cuối cùng, cậu lên tiếng, giọng khẽ lạnh nhạt nhưng cũng pha chút tò mò:

"Cậu đang làm gì mà phải suy nghĩ lâu thế? Mua đồ ăn thôi mà, có cần phải quan tâm đến mấy thứ khuyến mãi hay tặng kèm nhiều đến vậy không?"

Nhạc Linh Âm ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng rỡ nhìn Cao Trình Ngôn, nở một nụ cười nhẹ nhàng:

"À, tớ chỉ đang nghĩ xem làm sao để tiết kiệm mà vẫn mua được đủ nguyên liệu ngon thôi. Đôi khi mấy món khuyến mãi hoặc hàng tặng kèm cũng đáng để mua mà, vừa tiện lợi vừa tiết kiệm nữa. Cậu biết không, khi nấu ăn mình cũng muốn tính toán sao cho hợp lý nhất."

Cao Trình Ngôn nhìn Nhạc Linh Âm một lúc, rồi lắc nhẹ đầu, không nói gì thêm. Sự nhiệt tình của Nhạc Linh Âm với những chi tiết nhỏ nhặt khiến cậu có chút ngạc nhiên, nhưng cậu vẫn giữ vẻ ngoài lạnh lùng như thường lệ. Cô tiếp tục tìm kiếm những món đồ cần thiết, trong khi cậu đứng bên cạnh, lặng lẽ quan sát sự hăng hái của cô.

Nhạc Linh Âm dừng lại trước quầy thịt bò, ánh mắt cô dán chặt vào những gói thịt tươi ngon, nhưng ngay khi nhìn thấy giá, cô chợt nhíu mày. Cô đứng đó một lúc, đôi môi mím nhẹ, suy nghĩ xem có nên mua hay không.

Giá thịt bò cao hơn dự tính khiến Nhạc Linh Âm d8o dự, dù thật sự cô muốn làm món thịt bò xào cho bữa tối. Sau một hồi cân nhắc, cô thở dài và quyết định bỏ qua, quay lưng bước đi để tìm lựa chọn khác.

Đúng lúc đó, Cao Trình Ngôn vẫn giữ gương mặt lạnh lùng, không nói lời nào, lẳng lặng tiến đến quầy thịt. Cậu đưa tay lấy bừa một hộp thịt bò đắt tiền nhất, rồi thả nó vào xe đẩy một cách thản nhiên.

Nhạc Linh Âm giật mình, vội vàng đưa tay ra cản lại, mắt tròn xoe ngạc nhiên: "Khoan đã, cậu làm gì thế? Hộp này đắt lắm, tớ không muốn lãng phí tiền."

Cao Trình Ngôn ngước nhìn Nhạc Linh Âm, đôi mắt vẫn không chút cảm xúc, giọng điềm nhiên nhưng dứt khoát: "Cứ lựa chọn thoải mái đi, tôi sẽ thanh toán."

Nhạc Linh Âm thoáng chốc lặng người, đôi má ửng hồng lên vì bất ngờ. Cô không ngờ rằng Cao Trình Ngôn, một người luôn lạnh lùng và thờ ơ, lại nói ra câu này. Nhưng cậu không đợi cô đáp lại, chỉ bước đi như thể việc này là điều hiển nhiên.

Nhạc Linh Âm chớp mắt vài lần, lòng cảm thấy hơi rối bời. Cô đứng đó nhìn theo bóng dáng lạnh lùng của Cao Trình Ngôn, rồi khẽ mỉm cười, lặng lẽ tiếp tục chọn những nguyên liệu khác cho bữa tối, nhưng lần này cô đã không còn do dự như trước.

Cao Trình Ngôn bước đi lặng lẽ phía sau Nhạc Linh Âm, đôi mắt lạnh lùng của cậu vẫn dõi theo cô khi cô cẩn thận chọn từng nguyên liệu cho bữa tối. Nhạc Linh Âm chăm chú xem xét mọi thứ, từ rau củ đến gia vị, như thể từng chi tiết nhỏ đều cần sự cân nhắc kỹ lưỡng. Trong khi đó, Cao Trình Ngôn vẫn giữ sự im lặng thường thấy, không nói gì và cũng không can thiệp vào việc lựa chọn của cô.

Tuy nhiên, sự hiện diện của Cao Trình Ngôn không hề bị bỏ qua. Những khách hàng nữ đi ngang qua, dù là chọn đồ hay chỉ tình cờ lướt qua, ánh mắt đều không thể không dừng lại ở cậu. Cao Trình Ngôn với vóc dáng cao ráo, khuôn mặt điển trai và vẻ ngoài lạnh lùng cuốn hút khiến cậu trở thành tâm điểm chú ý trong siêu thị. Có người lén nhìn, người thì mỉm cười khe khẽ với nhau, một vài người thì thậm chí không giấu được sự ngưỡng mộ trong ánh mắt.

Cả những nhân viên đang bận rộn sắp xếp hàng lên kệ cũng không thể không chú ý đến Cao Trình Ngôn. Một vài cô nhân viên trẻ khẽ thì thầm với nhau:

"Cậu ấy đẹp trai thật... trông cứ như người mẫu vậy."

"Nhìn phong thái kìa, lạnh lùng nhưng rất cuốn hút."

Dù nhận được vô số ánh mắt tán dương, Cao Trình Ngôn vẫn giữ nguyên vẻ thản nhiên và xa cách. Dường như tất cả sự chú ý đó chẳng hề làm Cao Trình Ngôn bận tâm, cậu vẫn lặng lẽ đi theo Nhạc Linh Âm, mặc cho những lời khen ngợi xung quanh vang lên.

Nhạc Linh Âm vẫn chăm chú với nhiệm vụ chọn nguyên liệu của mình, hoàn toàn không hay biết gì về sự việc xảy ra phía sau, chỉ tập trung vào việc chuẩn bị cho bữa tối.

Không khí giữa hai người vẫn vậy: Một người vui vẻ, đầy sự chăm chút; còn người kia im lặng, xa cách, nhưng lại không rời nhau nửa bước.

Khi cả hai bước đến quầy thanh toán, Nhạc Linh Âm vẫn tỏ ra vui vẻ và thoải mái, tay cô đặt các món đồ lên băng chuyền, trò chuyện nhẹ nhàng với nhân viên thu ngân.

Cao Trình Ngôn vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng quen thuộc, từ từ đưa tay vào túi áo và rút ra một chiếc thẻ đen bóng loáng.

Nhạc Linh Âm sững người lại trong giây lát, mắt mở to ngạc nhiên khi nhìn thấy chiếc thẻ đen hiếm hoi – biểu tượng của sự giàu có và quyền lực. Cô không thể tin vào mắt mình. Cao Trình Ngôn luôn tỏ ra lạnh nhạt và kín đáo, nhưng lại sở hữu một chiếc thẻ đen, thứ mà không phải ai cũng có thể sở hữu. Nhạc Linh Âm mím môi định nói gì đó, nhưng cô chỉ đứng lặng im, không biết phải phản ứng thế nào trước sự xa hoa bất ngờ này.

Cô thu ngân vốn đang thao tác thanh toán bình thường, cũng khựng lại khi nhìn thấy chiếc thẻ đen mà Cao Trình Ngôn chìa ra. Đôi mắt cô trợn tròn, ngạc nhiên và có phần hoảng sợ. Cô lúng túng trong vài giây, cố giữ bình tĩnh nhưng không giấu nổi sự bối rối. Một chiếc thẻ đen như thế này không thường xuyên xuất hiện trong siêu thị bình dân như thế này, và việc gặp khách hàng sở hữu nó khiến cô không khỏi cảm thấy áp lực.

"À... dạ, xin lỗi..." Cô thu ngân nói lắp bắp, đôi tay run nhẹ khi cầm lấy chiếc thẻ: "Cảm ơn quý khách...ạ."

Nhạc Linh Âm vẫn đứng đó, hơi bất ngờ nhưng không nói gì thêm. Cao Trình Ngôn chỉ bình thản đứng chờ, không một chút bối rối, như thể đối với cậu, việc này là chuyện thường ngày. Sau khi thanh toán xong, cậu đút lại chiếc thẻ vào túi áo, rồi quay sang cầm lấy túi đồ mà không nói một lời.

Nhạc Linh Âm chỉ còn biết bước theo sau, lòng vẫn còn ngổn ngang với những suy nghĩ và sự ngạc nhiên vừa trải qua. Cô nhìn Cao Trình Ngôn, tự hỏi cậu thực sự là ai, một người tưởng chừng lạnh lùng và không quan tâm đến những gì xa hoa, lại bất ngờ khiến cô ngạc nhiên bằng một hành động tưởng chừng nhỏ nhưng đầy áp lực.