Khoảng Trời Riêng Của Hai Ta

Chương 31: Quán trà sữa (phần 2)

Khi nhân viên phục vụ mang đến hai ly trà sữa, hương thơm ngọt ngào lan tỏa trong không khí, khiến Nhạc Linh Âm không khỏi cảm thấy háo hức. Ly trà sữa trân châu của cô được đựng trong một cốc nhựa trong suốt, với lớp trà sữa màu nâu nhạt nổi bật ở trên cùng, bên dưới là những viên trân châu đen bóng bẩy.

Khi Nhạc Linh Âm khẽ khuấy nhẹ ly trà, mùi thơm của trà hòa quyện cùng vị ngọt ngào của sữa và đường. Cô cầm ống hút lên, đưa vào miệng và nhấp một ngụm. Ngay lập tức, hương vị ngọt thanh và béo ngậy của trà sữa lan tỏa khắp khoang miệng, khiến cô cảm thấy dễ chịu. Vị trà nhẹ nhàng, không quá đậm, kết hợp hoàn hảo với sữa, tạo nên một sự cân bằng tuyệt vời giữa vị ngọt và vị thanh.

Những viên trân châu mềm mại, dẻo dẻo, khi nhai phát ra tiếng "rốp rốp" thú vị, làm cho từng ngụm trà sữa càng thêm phần hấp dẫn. Nhạc Linh Âm cảm nhận được vị trà sữa ngọt ngào, nhưng không quá ngấy, khiến cô cảm thấy thư giãn hơn sau những phút giây ngượng ngùng ban nãy.

Ngồi đối diện với Cao Trình Ngôn, cô nhấp thêm một ngụm nữa, cảm thấy hạnh phúc khi thưởng thức món đồ uống yêu thích trong không gian ấm áp của quán. Dù có hơi lo lắng về ánh mắt của những người xung quanh, nhưng vị trà sữa thơm ngon như gợi nhớ cô rằng những khoảnh khắc này vẫn đáng quý biết bao.

Cao Trình Ngôn cầm ly trà sữa matcha lên, đưa lên môi và nhấp một ngụm. Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt cậu lướt qua Nhạc Linh Âm, nhưng không một biểu cảm nào hiện ra trên gương mặt lạnh lùng ấy. Cậu uống một cách điềm tĩnh, đôi mắt nâu đỏ sâu thẳm như đang quan sát mọi thứ xung quanh.

Gương mặt không chút biểu cảm của Cao Trình Ngôn khiến Nhạc Linh Âm cảm thấy hơi sợ. Cô không biết mình đang nghĩ gì trong đầu cậu, sự im lặng này kéo dài như một cái bóng che phủ giữa hai người. Mặc dù không khí quán trà sữa rất thoải mái và vui vẻ, nhưng ánh mắt thâm trầm của Cao Trình Ngôn lại tạo nên một sự căng thẳng lạ thường.

Nhạc Linh Âm liếc nhìn cậu, lòng đầy băn khoăn. Cô tự hỏi liệu cậu có đang suy nghĩ về chuyện gì hay chỉ đơn giản là không muốn tham gia vào cuộc trò chuyện. Sự lạnh lùng ấy như một bức tường ngăn cách, khiến cô không dám mở miệng thêm lần nào. Cảm giác lo lắng len lỏi trong tâm trí cô, cô bắt đầu cảm thấy bối rối khi không biết mình nên làm gì để xua tan bầu không khí này.

Nhìn thấy Cao Trình Ngôn vẫn im lặng, cô quyết định nhấp thêm một ngụm trà sữa, cố gắng tìm lại sự bình tĩnh cho mình. Nhưng từng ngụm trà ngọt ngào dường như không thể xóa nhòa đi sự hồi hộp trong lòng cô.

Sau một lúc im lặng, Nhạc Linh Âm quyết định phá vỡ không khí căng thẳng. Cô hít một hơi sâu để lấy can đảm và hỏi: "Cao Trình Ngôn, cậu tự đi xe đạp đến trường sao?"

Cao Trình Ngôn đặt ly trà sữa xuống, ngẩng đầu nhìn cô. Gương mặt vẫn giữ nét lạnh lùng, nhưng ánh mắt có chút thay đổi: "Ừ." Câu trả lời ngắn gọn.

Nhạc Linh Âm cảm thấy dễ chịu hơn một chút từ cuộc trò chuyện này, cô tiếp tục, cố gắng duy trì cuộc trò chuyện: "Nhà cậu khá xa ở đây phải không? Hôm qua nghe cậu nói đi bộ thì chắc cũng mất hơn một tiếng. Nếu đi xe đạp thì có phải là hơi bất tiện không?"

Cao Trình Ngôn gật đầu, ánh mắt vẫn giữ vẻ bình tĩnh: "Ừ, nhà tôi khá xa, đi bộ khá lâu. Nếu đi xe đạp thì hơi bất tiện."

Nhạc Linh Âm khẽ nhíu mày, rồi hỏi: "Vậy ba mẹ cậu không đưa rước bằng xe hơi sao?"

Cao Trình Ngôn lắc đầu, gương mặt vẫn lạnh nhạt: "Không, tôi thích đi xe đạp hơn."

Câu trả lời của cậu tuy ngắn gọn nhưng khiến N8hạc Linh Âm cảm thấy thú vị. Cô nhận ra rằng cậu có những sở thích riêng, điều đó làm cho Cao Trình Ngôn trở nên gần gũi hơn trong mắt cô.

Nhạc Linh Âm cảm thấy cuộc trò chuyện bắt đầu có chút thoải mái hơn, nên cô tiếp tục hỏi: "Nếu đi bộ mất hơn một tiếng, thì chạy xe đạp chắc cậu chỉ mất mấy chục phút thôi nhỉ? Cậu có thấy mệt không?"

Cao Trình Ngôn hơi ngẩng đầu, một biểu cảm nhẹ nhàng hơn thoáng hiện trên gương mặt cậu, cậu nói giọng điềm tĩnh: "Cũng khoảng ba mươi phút, không mệt lắm, quen rồi."

Nhạc Linh Âm nhướng mày, bất ngờ trước sự tự tin của Cao Trình ngôn: "Ba mươi phút mỗi ngày là khá nhiều đấy. Cậu phải tập luyện thể lực đấy!" Cô nhận ra rằng mình đang cố gắng khơi gợi thêm câu chuyện.

Cao Trình Ngôn chỉ khẽ nhún vai: "Cảm giác thoải mái hơn khi tự do đi lại. Tôi không thích phải phụ thuộc vào ai cả."

Nhạc Linh Âm gật đầu, cảm thấy lời nói của cậu có phần sâu sắc. Cô thầm nghĩ, có lẽ Cao Trình Ngôn không chỉ là một cậu bạn lạnh lùng, mà còn có những suy nghĩ và cách nhìn khác về cuộc sống mà cô chưa từng khám phá.

Trong khi cuộc trò chuyện diễn ra, Nhạc Linh Âm bất chợt nhớ đến hôm qua, khi cô bị sốt và Cao Trình Ngôn đã ở bên cạnh, gọi bác sĩ đến giúp cô. Hình ảnh cậu lo lắng, chăm sóc cho cô trong lúc cô cảm thấy yếu đuối khiến lòng cô dâng lên sự ấm áp.

Nhạc Linh Âm nói, giọng có chút ngại ngùng: "Tớ mới nhớ hôm qua cậu đã gọi bác sĩ đến nhà tớ khám cho tớ, tớ cảm ơn cậu rất nhiều. À... Tớ muốn trả tiền khám bệnh."

Cao Trình Ngôn liếc nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng và không hề biểu lộ cảm xúc: "Không cần đâu, không cần tiền của cậu."

Nhạc Linh Âm cảm thấy hơi hụt hẫng trước sự từ chối của cậu: "Nhưng... cậu đã giúp tớ mà, tớ không thể để cậu chịu chi phí đó."

Cao Trình Ngôn lạnh nhạt đáp, không hề có ý định thương lượng: "Đó là việc tôi nên làm, cậu cứ giữ tiền của mình đi."

Sự lạnh lùng trong giọng nói của cậu khiến Nhạc Linh Âm không biết phải nói gì thêm. Cô chỉ có thể gật đầu, cảm thấy lòng bối rối. Dù Cao Trình Ngôn có vẻ tàn nhẫn và kiên quyết, cô không thể phủ nhận rằng sự quan tâm của cậu đã để lại ấn tượng sâu sắc trong cô.

Khi cuộc trò chuyện giữa Nhạc Linh Âm và Cao Trình Ngôn đang tiếp tục, cậu bỗng nhiên liếc nhìn về phía nhóm nữ sinh đang lén lút quan sát mình từ một góc quán. Chỉ với một ánh nhìn lạnh lùng, Cao Trình Ngôn đã khiến họ cảm thấy như có một luồng khí lạnh lẽo ập đến.

Ngay lập tức, các bạn nữ đó biến sắc, đôi má họ bỗng đỏ ửng và vội vàng quay mặt đi, như thể không muốn bị phát hiện. Những tiếng thì thầm và những ánh mắt tò mò lập tức ngừng lại, không khí xung quanh trở nên tĩnh lặng.

Nhạc Linh Âm chứng kiến cảnh đó, trong lòng có chút bất ngờ nhưng cũng không thể nhịn được một nụ cười khẽ. Cô cảm thấy không khí căng thẳng đã biến mất, Cao Trình Ngôn dường như đã chứng tỏ được sự lạnh lùng của mình một cách rất tự nhiên. Sự tự tin của cậu khiến cô không khỏi cảm thấy hứng thú, đồng thời cũng tạo ra một khoảng cách giữa cậu và những người xung quanh.

"Cậu làm họ sợ đấy." Nhạc Linh Âm nhẹ nhàng nhận xét, cố gắng tạo ra không khí thoải mái hơn sau sự im lặng vừa rồi.

Cao Trình Ngôn chỉ khẽ nhún vai, không tỏ ra bận tâm đến phản ứng của những người khác.

"Đây chỉ là ánh mắt cảnh cáo thôi." Giọng nói của cậu vẫn bình thản như thường lệ, như thể điều đó là điều hiển nhiên.

Nhạc Linh Âm không thể không cảm thấy một chút thú vị với cách cậu ứng xử, vừa lạnh lùng vừa mạnh mẽ, tạo ra một sức hút khó cưỡng.

Nhạc Linh Âm vừa uống một ngụm trà sữa thì bất chợt nảy ra ý định, cô nói, ánh mắt sáng lên: "Tớ phải đi siêu thị mua đồ, còn phải tự làm đồ ăn cho bữa tối."

Cao Trình Ngôn nhướng mày, có vẻ hơi ngạc nhiên trước sự tự lập của cô.

Nhạc Linh Âm nói giọng có chút tự hào: "Hôm nay tớ dự định làm món gì đó đơn giản thôi, nhưng cũng phải đi mua nguyên liệu đã."

Cao Trình Ngôn nhìn cô một lúc, rồi đột ngột nói: "Vậy tôi đi cùng cậu."

Nhạc Linh Âm bất ngờ, cô không nghĩ rằng Cao Trình Ngôn sẽ muốn tham gia vào việc này: "Cậu đi cùng tớ? Thật sao? Cậu không thấy phiền chứ?"

Cao Trình Ngôn lắc đầu, gương mặt vẫn lạnh lùng: "Không, tôi có thể giúp."

Sự tự tin trong lời nói của Cao Trình Ngôn khiến Nhạc Linh Âm cảm thấy hào hứng hơn: "Cảm ơn cậu! Thế thì chúng ta đi thôi."

Nhạc Linh Âm đứng dậy, chờ Cao Trình Ngôn cùng đi.

Hai người rời khỏi quán trà sữa, bước ra ngoài dưới ánh nắng hoàng hôn, lòng Nhạc Linh Âm bỗng trở nên phấn chấn hơn khi nghĩ đến việc sẽ có Cao Trình Ngôn bên cạnh trong chuyến đi mua sắm này. Có lẽ, đây sẽ là một trải nghiệm thú vị.