Buổi chiều hoàng hôn, ánh nắng yếu ớt phủ lên khung cửa lớp học 1-A. Cao Trình Ngôn với vẻ mặt lạnh lùng thường thấy, đứng trước mặt Nhạc Linh Âm, đôi mắt sâu thẳm của cậu hướng về phía cô. Giọng cậu trầm và cứng nhắc: "Đi thôi, cậu mau dọn dẹp sách vở đi."
Nhạc Linh Âm, dù hơi bất ngờ bởi giọng nói không mấy thân thiện ấy, chỉ gật đầu. Cô nhanh chóng cúi xuống, bối rối và ngại ngùng thu dọn sách vở của mình, cố gắng không để lộ sự lúng túng trước sự hiện diện mạnh mẽ của Cao Trình Ngôn.
Nhạc Linh Âm đứng dậy, cẩn thận đeo balo lên vai, rồi lặng lẽ bước theo sau Cao Trình Ngôn. Ánh hoàng hôn buông dần, nhuộm vàng mọi thứ trong sân trường vắng lặng. Những tia nắng cuối cùng của buổi chiều rọi qua khung cửa sổ dài trên hành lang, trải dài thành từng vệt sáng mờ nhạt trên sàn gạch, khiến không gian thêm phần tĩnh lặng và huyền bí.
Tiếng bước chân của hai người vang nhẹ trong hành lang vắng, chỉ còn lại họ, như thể cả thế giới đều dừng lại. Cao Trình Ngôn có chiều cao 1m85, bóng lưng thẳng tắp và mạnh mẽ, nổi bật giữa ánh hoàng hôn. Dáng đi của cậu chậm rãi nhưng dứt khoát, từng bước chân đều như tạo ra một sự uy nghi, khiến Nhạc Linh Âm phía sau không khỏi cảm thấy nhỏ bé và lúng túng.
Ánh sáng yếu ớt hắt lên lưng áo sơ mi trắng của Cao Trình Ngôn, kéo dài bóng cậu trên nền gạch. Bóng lưng cao lớn của cậu in trên hành lang vắng vẻ, như một bức tranh tĩnh mịch mà hoàng hôn vẽ nên. Nhạc Linh Âm chỉ dám lặng lẽ bước theo, không dám phá vỡ sự im lặng kỳ lạ đang bao trùm lên cả hai người.
Trong ánh hoàng hôn dịu dàng phủ khắp hành lang, Nhạc Linh Âm bỗng lên tiếng, phá vỡ không khí im lặng: "Đi đâu vậy?"
Cao Trình Ngôn không quay lại, giọng cậu vẫn lạnh lùng, đều đều như thường lệ: "Đến quán trà sữa."
Nghe câu trả lời, mặt Nhạc Linh Âm đột nhiên đỏ ửng. Cô không thể ngăn mình nhớ lại sự việc xảy ra sáng nay. Cao Trình Ngôn đã bất ngờ áp sát trán vào trán cô để đo thân nhiệt, khiến cô bất ngờ đến mức theo phản xạ mà đập đầu vào trán cậu. Tiếng "cốp" vang lên rõ ràng và kết quả là trán của Cao Trình Ngôn bị đỏ ửng, còn cô thì xấu hổ đến mức không dám nhìn mặt cậu.
Bây giờ, Nhạc Linh Âm phải bồi thường cho cậu bằng một ly trà sữa – điều mà cả hai đã ngầm thỏa thuận sau vụ "tai nạn" hồi sáng. Sự ngượng ngùng lại dâng lên khi cô nghĩ về khoảnh khắc ấy, còn Cao Trình Ngôn thì vẫn bước đi với dáng vẻ lạnh lùng, không tỏ ra bận tâm. Nhưng dù bề ngoài cậu có điềm tĩnh, Nhạc Linh Âm không thể ngừng băn khoăn liệu cậu có thực sự cảm thấy bực mình về chuyện sáng nay không.
Bước ra khỏi cổng trường, Nhạc Linh Âm và Cao Trình Ngôn đi dọc theo con phố nhỏ. Khu phố lúc hoàng hôn toát lên một vẻ yên bình đến lạ, với những tia nắng cuối cùng rực rỡ trên nền trời, phủ sắc cam dịu dàng lên từng mái nhà và hàng cây ven đường. Những chiếc lá khẽ đung đưa trong làn gió nhẹ, như đang đón chào buổi tối sắp tới.
Hai bên đường, các cửa hàng nhỏ bắt đầu bật đèn, ánh sáng ấm áp hắt ra từ cửa kính, tạo nên một không gian thơ mộng. Vài chiếc xe đạp lăn bánh chậm rãi trên con đường lát gạch, tiếng chuông leng keng hòa lẫn với tiếng gió xào xạc. Không khí thoảng mùi thơm của nắng chiều, xen lẫn chút hương hoa từ những cửa hàng nhỏ ven đường.
Quán trà sữa mà Cao Trình Ngôn dẫn Nhạc Linh Âm đến nằm ở góc phố, nép mình dưới một tán cây lớn. Mặt tiền quán được trang trí bằng những dãy đèn l*иg nhỏ màu vàng nhạt, treo lơ lửng trước hiên, tạo ra một bầu không khí ấm áp và gần gũi. Qua khung cửa kính trong suốt, ánh sáng vàng dịu nhẹ từ bên trong lan tỏa ra ngoài, phản chiếu trên bề mặt gỗ mộc mạc của quán.
Bên trong quán trà sữa được bài trí tinh tế với những chiếc bàn gỗ nhỏ, ghế bọc nệm mềm mại và những chậu cây xanh treo trên cao. Những cốc trà sữa được phục vụ kèm theo những lát bánh ngọt, tỏa mùi thơm ngào ngạt. Tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên từ loa, hòa cùng tiếng trò chuyện râm ran của một vài nhóm khách nhỏ.
Nhạc Linh Âm ngại ngùng bước theo Cao Trình Ngôn vào quán, ánh mắt không khỏi lén liếc nhìn bóng lưng cao lớn của cậu. Không khí thoải mái của quán làm cô thấy bớt căng thẳng phần nào, nhưng sự ngượng ngùng về chuyện sáng nay vẫn chưa hoàn toàn tan biến.
Nhạc Linh Âm và Cao Trình Ngôn ngồi xuống một chiếc bàn nhỏ ở góc quán. Không khí trong quán trà sữa ấm áp và dễ chịu, nhưng sự ngượng ngùng của Nhạc Linh Âm vẫn còn đó. Cô liếc nhìn menu trước mặt, rồi quay sang hỏi, giọng nhỏ nhẹ:
"Cao Trình Ngôn, cậu muốn uống gì?"
Cao Trình Ngôn vẫn nói giọng nói lạnh lùng và thản nhiên như mọi khi: "Trà sữa matcha ít đường."
Nhạc Linh Âm gật đầu, gọi nhân viên phục vụ đến để đặt đồ uống. Cô vừa dứt lời, thì đột nhiên nhận ra không khí xung quanh có chút kỳ lạ. Nhân viên phục vụ, một cô gái trẻ tầm tuổi hai người, đứng ngây người, mắt mở to, nhìn Cao Trình Ngôn mà quên mất nhiệm vụ của mình.
Không chỉ có cô nhân viên, mà những nữ sinh khác trong quán cũng đang lén liếc nhìn về phía bàn của họ. Vẻ đẹp trai lạnh lùng và khí chất nổi bật của Cao Trình Ngôn dường như hút mọi ánh nhìn về phía cậu. Với chiều cao vượt trội, gương mặt góc cạnh và đôi mắt thâm trầm, cậu dễ dàng khiến không ít trái tim thiếu nữ phải xao xuyến.
Nhạc Linh Âm ngượng ngùng nhìn xung quanh, nhận thấy sự chú ý của mọi người đều đang tập trung vào Cao Trình Ngôn. Cô khẽ cúi đầu, không biết phải phản ứng ra sao. Còn Cao Trình Ngôn, như không hề nhận ra ánh mắt ngỡ ngàng xung quanh, chỉ lạnh lùng chờ đợi ly trà sữa của mình.
Trong khi Nhạc Linh Âm đang bối rối vì những ánh mắt xung quanh, Cao Trình Ngôn bất ngờ ngước lên, nhìn thẳng vào cô và hỏi, giọng trầm nhưng rõ ràng: "Cậu uống gì?"
Nhạc Linh Âm hơi giật mình trước câu hỏi bất ngờ. Cô lúng túng đáp, giọng nói nhỏ dần đi: "Tớ... Tớ uống trà sữa trân châu, ít đá..."
Nhân viên phục vụ đứng bên cạnh nghe thấy, đôi má bất giác ửng hồng, rồi đột nhiên bật cười trêu chọc: "Hai bạn thật là dễ thương quá đi, đúng là cặp đôi trẻ đẹp. Chắc chắn là cặp đôi phải không?"
Nghe vậy, Nhạc Linh Âm càng đỏ mặt hơn. Cô vội vã xua tay, cố gắng giải thích: "Không, không phải đâu! Chúng tôi không phải là người yêu!"
Nhân viên phục vụ cười tươi hơn, ánh mắt tinh nghịch không hề giấu diếm sự trêu đùa: "Ôi, thật sao? Nhưng nhìn hai bạn ngồi chung thế này, trông rất hợp nhau đấy!"
Nhạc Linh Âm chỉ biết cúi gằm mặt, trong lòng ngượng ngùng đến khó tả. Cô không dám nhìn thẳng vào Cao Trình Ngôn, sợ rằng cậu sẽ cảm thấy phiền vì sự hiểu lầm này.
Trong khi đó, Cao Trình Ngôn vẫn giữ vẻ mặt bình thản như không có chuyện gì xảy ra, không hề tỏ ra bối rối hay khó chịu trước lời trêu đùa của nhân viên phục vụ. Cậu chỉ đơn giản liếc qua Nhạc Linh Âm một cái, rồi quay lại nhìn ra ngoài cửa sổ, hoàn toàn thờ ơ trước những ánh mắt tò mò xung quanh.
Khi nhân viên phục vụ quay đi, Nhạc Linh Âm mới dám thở phào nhẹ nhõm, tim cô vẫn còn đập thình thịch vì sự trêu đùa vừa rồi. Cô ngồi thẳng lại, tự trấn tĩnh bản thân, nhưng đôi mắt lại bất giác liếc nhìn sang Cao Trình Ngôn, người đang lặng lẽ ngồi đối diện.
Gương mặt của Cao Trình Ngôn như một bức tranh hoàn hảo, mỗi đường nét đều sắc sảo. Mái tóc đen của Cao Trình Ngôn có chút rối, vài sợi rơi xuống trán, nhưng điều đó dường như không làm giảm đi sức hút của cậu. Ngược lại, vẻ lộn xộn tự nhiên ấy càng khiến cậu thêm phần cuốn hút và đầy phóng khoáng.
Đôi mắt nâu đỏ lạnh lùng của Cao Trình Ngôn chính là điểm thu hút nhất. Ánh mắt ấy có chút xa cách, như tỏa ra một loại sát khí ngầm khiến người đối diện không khỏi cảm thấy rụt rè. Dù không nhìn trực tiếp vào cô, nhưng ánh mắt của Cao Trình Ngôn vẫn mang một sự uy nghi khiến Nhạc Linh Âm không dám lại gần quá mức. Cậu không cần phải nói nhiều, chỉ cần ngồi im lặng như thế cũng đủ khiến người khác phải chú ý.
Nhạc Linh Âm thoáng ngẩn ngơ, bất giác cảm nhận được sự đối lập kỳ lạ giữa vẻ đẹp trai đầy mê hoặc của Cao Trình Ngôn và cái khí chất lạnh lùng, khó tiếp cận. Cô cảm thấy mình thật nhỏ bé trước cậu, nhưng đồng thời cũng không thể phủ nhận sự ngưỡng mộ và tò mò đang dâng lên trong lòng.
Mấy bạn nữ cùng trường Nhị Trung không giấu nổi sự phấn khích khi nhìn thấy Cao Trình Ngôn. Họ nhanh chóng rút điện thoại ra, chụp vội vài bức hình, rồi nhỏ giọng bàn tán với nhau:
"Cậu ấy là Cao Trình Ngôn đấy, học cùng trường mình mà đẹp trai thế!"
"Trời ơi, tớ không ngờ ngoài đời cậu ấy lại đẹp trai hơn cả lời đồn! Lạnh lùng kiểu này, bảo sao ai cũng bị hút hồn."
"Mà nhìn cặp kia đi, chắc là người yêu của nhau rồi!"
Những tiếng xì xào, ánh mắt dõi theo, cùng với những chiếc điện thoại đang lén lút chụp hình khiến không khí trong quán càng thêm náo nhiệt. Nhạc Linh Âm nhận ra điều đó, và dù không trực tiếp nghe thấy lời họ nói, cô vẫn cảm thấy sự chú ý đổ dồn vào hai người. Cô không dám nhìn thẳng vào Cao Trình Ngôn, sợ rằng cậu sẽ nhận ra và khó chịu, nhưng lòng lại bồn chồn vì sự hiểu lầm này.
Giữa những tiếng xì xào phấn khích, bỗng một giọng nói vang lên phản bác, khiến nhóm nữ sinh càng xôn xao hơn:
"Cậu ấy đẹp trai thật, nhưng lạnh lùng tàn nhẫn với con gái lắm. Nghe nói cậu ấy không thèm đếm xỉa gì đến Kiều Nhã Anh – hot girl cùng lớp 1-A cùng lớp với cậu ấy, dù cô ấy đã cố gắng tiếp cận bao nhiêu lần."
Một người khác liền gật đầu tán đồng: "Đúng rồi! Kiều Nhã Anh nổi tiếng xinh đẹp, học giỏi, bao nhiêu nam sinh theo đuổi, vậy mà Cao Trình Ngôn vẫn chẳng mảy may quan tâm. Cậu ấy đúng là khó tiếp cận thật."
Tiếng bàn tán bắt đầu trở nên sôi nổi hơn, khi mọi người nhớ lại sự lạnh lùng của Cao Trình Ngôn không chỉ đối với những nữ sinh khác mà ngay cả với một cô gái nổi bật như Kiều Nhã Anh. Dù Kiều Nhã Anh thường được bao quanh bởi sự chú ý, nhưng với Cao Trình Ngôn, cô dường như không có chỗ đứng.
Nhạc Linh Âm ngồi lặng lẽ nghe những lời bàn tán, trong lòng chợt dâng lên cảm giác kỳ lạ. Cô biết Cao Trình Ngôn lạnh lùng, nhưng không ngờ cậu lại tàn nhẫn đến mức khiến người khác phải bàn tán như vậy. Sự cách biệt giữa cậu và mọi người dường như càng rõ ràng hơn, khiến cô thêm ngại ngùng khi ngồi cạnh cậu.