Nhạc Linh Âm ngồi trong lớp, bất ngờ hắt xì một cái. Cô xoa mũi, khẽ nghĩ: "Không biết có ai đang nhắc mình không nhỉ?"
Bây giờ là tiết tự học, không gian trong lớp yên ắng, chỉ có tiếng lật sách và vài tiếng thì thầm rải rác.
Cô nhìn sang bên phải, chỗ ngồi của Cao Trình Ngôn trống trơn. Thường ngày, cậu ấy vẫn ngồi im lặng, lạnh lùng nhưng sự hiện diện của cậu khiến cô thấy an tâm lạ kỳ. Hôm nay, Cao Trình Ngôn đã cúp tiết, sự vắng mặt của cậu ấy khiến cô cảm thấy một khoảng trống lạ lùng trong lòng, như thiếu đi điều gì đó quen thuộc.
Nhạc Linh Âm khẽ thở dài, cố gắng tập trung vào quyển sách trước mặt nhưng tâm trí vẫn lởn vởn về thiếu niên với ánh mắt lạnh lùng, luôn xuất hiện vào những lúc cô không ngờ tới.
Nhạc Linh Âm sở hữu mái tóc hồng phấn dài, bóng mượt như tơ, xõa dài xuống một cách tự nhiên. Ánh nắng chiều tà nhẹ nhàng từ cửa sổ chiếu vào làm mái tóc của cô thêm phần lung linh, rực rỡ. Đôi mắt cô có màu đỏ nhạt, to tròn, lấp lánh như viên ngọc dưới ánh mặt trời. Chúng thường toát lên vẻ ngây thơ, nhưng vào lúc này, chúng trông có phần lơ đễnh, như đang mơ mộng ở một nơi xa xôi.
Tâm trạng của Nhạc Linh Âm không hoàn toàn tập trung vào trang sách trước mặt. Trong đầu Nhạc Linh Âm đang trôi nổi hình ảnh của Cao Trình Ngôn - thiếu niên lạnh lùng với ánh mắt sắc bén và dáng vẻ mà không ai dám tiếp cận. Cô mơ hồ nhớ lại cách cậu bế cô về nhà, chăm sóc cô khi cô bị sốt. Sự lạnh nhạt của cậu khiến cô bối rối, nhưng lại có điều gì đó ấm áp trong sự quan tâm âm thầm mà cậu dành cho cô.
Từng cử chỉ, từng ánh mắt của Cao Trình Ngôn cứ quẩn quanh trong đầu cô, khiến Nhạc Linh Âm không thể tập trung vào bài học. Cô không thể hiểu nổi cảm xúc của mình lúc này - một phần nào đó trong lòng cảm thấy hồi hộp, phần khác lại đầy sự mơ mộng.
Nhạc Linh Âm khẽ xoa trán mình, đôi má ửng đỏ khi nhớ lại khoảnh khắc sáng sớm hôm nay. Trong khoảnh khắc ấy, Cao Trình Ngôn đã áp sát trán mình vào trán cô, hơi thở của cậu phả nhẹ vào da cô, khiến cô như đông cứng lại. Mùi hương nam tính quyến rũ từ cơ thể cậu tràn ngập trong không khí, khiến tim cô đập thình thịch không ngừng.
Cảm giác lúc ấy quá gần gũi, đến mức cô có thể nghe thấy nhịp thở đều đặn của cậu. Ký ức về đôi mắt lạnh lùng sắc bén của Cao Trình Ngôn gần gũi đến khó tin, làm Nhạc Linh Âm không thể nào bình tĩnh được. Cô cảm thấy như đầu mình đang bốc khói, nhiệt độ cơ thể tăng dần khi hình ảnh ấy cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí.
Mặt cô đỏ rực như quả cà chua chín, cô đưa tay che mặt, cố gắng kìm nén cảm xúc nhưng không tài nào quên được sự gần gũi bất ngờ giữa họ. Trái tim cô không thể ngừng rung động mỗi khi nhớ lại khoảnh khắc ấy.
Tiếng chuông báo hiệu giờ tan học vang lên khắp lớp, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng. Mọi người xung quanh bắt đầu thu dọn sách vở, tiếng nói cười rôm rả dần lớn lên. Diêu Hiểu Vy đứng dậy, định thu xếp đồ để ra về, nhưng khi nhìn sang, cô phát hiện Nhạc Linh Âm vẫn đang ngồi thẫn thờ, đôi mắt đỏ nhạt dường như vẫn đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ mơ màng.
Nhạc Linh Âm không để ý đến tiếng chuông, cũng không nhận ra mọi người đã bắt đầu rời khỏi lớp. Diêu Hiểu Vy nhìn cô bạn mình đầy tò mò.
Cô nàng lại đang nghĩ về gì thế nhỉ? Diêu Hiểu Vy tự hỏi. Cô quan sát Nhạc Linh Âm một lúc, mỉm cười khi nhận ra gương mặt đỏ ửng và ánh mắt lơ đãng của cô bạn.
Hiểu Vy nhẹ nhàng gọi: "Linh Âm, tan học rồi kìa!"
Hiểu Vy đã phần nào đoán được nguyên nhân khiến bạn mình trở nên như vậy. Cô nheo mắt, ý cười hiện rõ trên gương mặt, tò mò không biết trong mấy phút mơ mộng vừa rồi, Nhạc Linh Âm đã nghĩ gì về Cao Trình Ngôn.
Diêu Hiểu Vy thấy vẻ lơ đãng và gương mặt đỏ bừng của Nhạc Linh Âm, liền không bỏ lỡ cơ hội trêu chọc. Cô tiến đến gần, chống tay lên bàn, cúi xuống nhìn thẳng vào Nhạc Linh Âm với nụ cười ranh mãnh.
Diêu Hiểu Vy nói, giọng điệu đầy ý trêu ghẹo: "Ơ kìa, cô nàng thỏ nhỏ của chúng ta lại đang mơ mộng gì thế? Chắc là đang nghĩ về ai đó, phải không? Hôm nay có ai đó tự chủ động bước đến phòng thể dục hẹn gặp mặt gì đó, có phải cảm động lắm không?"
Nhạc Linh Âm giật mình, nhanh chóng ngồi thẳng dậy, hai má càng đỏ hơn. Cô ấp úng: "Không... không phải đâu! Cậu đừng có nói lung tung!"
Hiểu Vy bật cười, nheo mắt nhìn bạn mình. "Lại còn chối nữa à? Gương mặt đỏ ửng thế kia thì rõ ràng rồi còn gì! Có khi nào cậu đang nghĩ về... Cao Trình Ngôn?"
Nghe đến tên Cao Trình Ngôn, Nhạc Linh Âm càng lúng túng, hai tay cô vội vàng che mặt: "Tớ không có! Hiểu Vy, cậu đừng nói nữa mà!"
Diêu Hiểu Vy khoanh tay, cười tươi tắn: "Cậu cứ tiếp tục phủ nhận đi, nhưng mà nhìn biểu cảm của cậu là tớ biết hết rồi!"
Diêu Hiểu Vy cười phá lên, không ngừng trêu chọc, cô nháy mắt, giọng điệu đầy ý trêu ghẹo: "Thôi được rồi, tớ có việc bận, để cậu đi hẹn hò với ai đó nhé! Nhớ là không cần ngại ngùng quá đâu, cứ mạnh dạn lên! Chắc ai đó sẽ rất vui khi được đi cùng cậu."
Nhạc Linh Âm đỏ mặt tía tai, không biết phải phản ứng ra sao. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trước sự đùa giỡn liên tục của Diêu Hiểu Vy, cô không thể kiềm chế nổi nữa.
"Hiểu Vy, tớ không có hẹn hò với ai cả!" Nhạc Linh Âm hét lớn, cố gắng phủ nhận, nhưng tiếng nói lại vang lên đầy lúng túng.
Diêu Hiểu Vy càng cười tươi hơn, vẫy tay chào rồi nhanh chóng rời khỏi lớp, vẫn không quên quay đầu lại nói với vẻ nghịch ngợm: "Thôi không làm phiền nữa, nhớ tận hưởng buổi hẹn nhé!"
Nhạc Linh Âm ngồi đó, mặt đỏ bừng như trái cà chua chín, tim đập thình thịch, không biết làm sao để giải thích. Những lời trêu chọc của Hiểu Vy vẫn còn vang vọng trong đầu, làm cô ngại ngùng không dứt.
Hoàng hôn bên ngoài cửa sổ đang dần tắt, bầu trời nhuốm một màu cam nhạt chuyển dần sang tím thẫm. Những tia nắng cuối cùng yếu ớt lướt qua tán cây, để lại những vệt sáng mờ nhạt trên nền đất. Cảnh vật như chìm vào yên tĩnh, chỉ còn tiếng gió nhẹ nhàng thổi qua, mang theo hơi lạnh của buổi chiều muộn.
Trong lớp học vắng lặng, dãy bàn ghế trống trải, từng chiếc ghế nằm im lìm như đang đợi ai đó quay lại. Tiếng bút chì di chuyển khe khẽ trên trang giấy là âm thanh duy nhất vang lên. Nhạc Linh Âm ngồi một mình ở bàn cuối, ánh mắt cô lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh sáng dần phai nhạt. Mái tóc hồng phấn dài mượt của cô hơi xõa xuống, phản chiếu những tia sáng yếu ớt của hoàng hôn.
Cô vẫn ở lại như lời hứa, chờ Cao Trình Ngôn. Tâm trạng của Nhạc Linh Âm vừa hồi hộp, vừa có chút lo lắng. Những suy nghĩ về Cao Trình Ngôn cứ xoay quanh trong đầu cô, từ ánh mắt lạnh lùng, cử chỉ chăm sóc bất ngờ cho đến hơi thở gần gũi của cậu. Mỗi lần nhớ lại, mặt cô lại đỏ lên, trái tim đập loạn nhịp.
Lớp học càng trở nên tĩnh lặng hơn khi ánh sáng ngoài kia dần chìm vào bóng tối. Chiếc đồng hồ trên tường kêu "tích tắc" chầm chậm, như đang nhắc nhở cô rằng thời gian đang trôi qua. Nhưng Nhạc Linh Âm không vội. Cô vẫn ngồi đó, yên lặng chờ đợi, trong lòng là sự mong chờ lẫn sự bối rối khó tả.
Tiếng cửa lớp kéo ra nhẹ nhàng, vang lên khe khẽ trong không gian tĩnh lặng. Ánh sáng yếu ớt của hành lang chiếu vào, kéo dài cái bóng của một người cao lớn trên sàn gạch. Cao Trình Ngôn xuất hiện, dáng người thẳng tắp, cao lớn. Ánh sáng từ bên ngoài chỉ chiếu lên một bên mặt của cậu, tạo ra sự tương phản sắc nét giữa phần khuôn mặt lộ ra và phần chìm trong bóng tối, càng làm tôn lên vẻ điềm tĩnh và lạnh lùng thường trực.
Đôi mắt nâu đỏ của Cao Trình Ngôn ẩn hiện dưới làn tóc đen dày, ánh nhìn thoáng chút sắc lạnh nhưng lại đầy tự tin. Chiếc áo sơ mi ôm lấy bờ vai rộng, tạo nên một hình dáng mạnh mẽ và vững chãi. Mọi bước đi của Cao Trình Ngôn đều chậm rãi, điềm tĩnh, mang theo một khí chất lạnh lùng khó tiếp cận, nhưng lại có chút cuốn hút không thể chối từ.
Ánh mắt sắc bén của Cao Trình Ngôn quét qua khung cảnh lớp học trống trải, rồi dừng lại nơi Nhạc Linh Âm đang ngồi. Không nói một lời, Cao Trình Ngôn chỉ lặng lẽ nhìn cô, bóng dáng cao lớn của cậu gần như bao trùm cả người cô, như một tấm chắn mạnh mẽ giữa không gian yên tĩnh này.