Cao Trình Ngôn đứng yên, tỏa ra một bầu không khí lạnh lẽo đến mức khiến Vũ Từ Minh, Tường Quốc Lam và Hoàn Phát lập tức cảm thấy như nhiệt độ xung quanh giảm mạnh. Ba người nhìn nhau, rồi không tự chủ mà đưa tay chà xát cánh tay để giữ ấm, rùng mình trước hàn khí tỏa ra từ người bạn của họ.
Cao Trình Ngôn nhìn thẳng vào Vũ Từ Minh với ánh mắt sắc bén, giọng nói của cậu thấp trầm nhưng lại như lưỡi dao sắc lạnh, cắt qua không gian khiến bọn họ không khỏi ớn lạnh:
"Chuyện của Kiều Nhã Anh và đám bạn cô ta, tôi đã biết từ lâu."
Vũ Từ Minh nuốt khan, mặt cậu đờ ra trong giây lát: "Cái gì... cậu đừng nói là..."
Cao Trình Ngôn khẽ nghiêng đầu, đôi mắt nâu đỏ chứa đầy sự lạnh nhạt: "Tôi đã biết Kiều Nhã Anh có ý xấu và lý do mà tôi gọi cậu quay lại lớp, tự mình đến nhà kho tìm tai nghe là cố ý để Kiều Nhã Anh nhốt tôi và Nhạc Linh Âm lại. Tôi muốn xem thử Kiều Nhã Anh và đám bạn cô ta thực sự định làm gì với Nhạc Linh Âm."
Vẻ mặt của Vũ Từ Minh, Tường Quốc Lam và Hoàn Phát đều biến sắc. Chưa ai từng nghe Cao Trình Ngôn nói về chuyện này một cách nghiêm túc như vậy. Từ Minh bối rối hỏi: "Vậy cậu đã biết trước âm mưu đó sao? Và cậu vẫn để mặc cho bọn họ?"
Cao Trình Ngôn nhìn thẳng vào họ, giọng nói của cậu lạnh đến mức khiến không gian xung quanh như đông cứng lại: "Tôi muốn thấy họ sẽ đi đến đâu. Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi để Nhạc Linh Âm bị tổn thương."
Sự quyết đoán và lạnh nhạt trong giọng nói của Cao Trình Ngôn làm cho cả ba người đều cảm thấy như bị đè nặng bởi áp lực vô hình. Vũ Từ Minh nhíu mày, bắt đầu hiểu ra tình hình nghiêm trọng hơn những gì cậu tưởng. Hoàn Phát và Tường Quốc Lam liếc nhìn nhau, cảm giác rùng mình ngày càng mạnh mẽ.
"Nhưng mà... chuyện này không dễ dàng đâu."
Tường Quốc Lam lẩm bẩm, nhìn về phía Cao Trình Ngôn: "Kiều Nhã Anh và đám bạn của cô ta không phải loại người dễ đối phó."
Cao Trình Ngôn im lặng trong giây lát, ánh mắt cậu sắc lạnh và không khoan nhượng: "Tôi sẽ tự xử lý."
Vũ Từ Minh thở dài, nhìn Cao Trình Ngôn với sự tôn trọng pha lẫn lo lắng. Cậu đã không ngờ rằng, đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng ấy, Cao Trình Ngôn đã biết rõ mọi thứ và âm thầm bảo vệ Nhạc Linh Âm ngay từ đầu.
Cao Trình Ngôn dựa lưng vào bức tường, đôi mắt sắc bén khẽ nheo lại dưới ánh nắng nhạt dần. Gió thổi qua, lạnh lẽo như chính giọng nói của cậu khi từng lời thốt ra làm không khí xung quanh như đóng băng, khiến những người bên cạnh cảm thấy khó thở, sợ hãi.
Vũ Từ Minh, Tường Quốc Lam và Hoàn Phát đều cảm nhận rõ sự lạnh lẽo đáng sợ toát ra từ Cao Trình Ngôn, như thể cậu vừa biến thành một người khác, nguy hiểm và không thể lường trước.
Giọng của Cao Trình Ngôn thấp trầm nhưng từng chữ như đọng lại trong không khí, lạnh buốt như cơn gió mùa đông: "Tôi sẽ không nhúng tay vào ngay bây giờ mà tôi sẽ im lặng quan sát. Mọi thứ sẽ diễn ra một cách tự nhiên."
Vũ Từ Minh ngừng cười, cảm giác bất an nổi lên trong lòng khi nghe lời nói của Cao Trình Ngôn: "Cậu... định làm gì?"
Cao Trình Ngôn không nhìn Từ Minh, ánh mắt vẫn nhìn xa xăm về phía lớp học nơi Nhạc Linh Âm đang ngồi, đôi môi mím lại, lạnh lùng: "Tôi sẽ để mọi chuyện tự đi đến hồi kết. Khi tất cả lộ rõ, lúc đó tôi sẽ là người xử lý kết quả."
Lời nói của Cao Trình Ngôn chẳng khác gì một lời tuyên án đầy tĩnh lặng nhưng lại chất chứa sức mạnh ghê gớm. Cả ba người bạn đứng gần như đông cứng, không ai dám mở lời thêm. Họ hiểu rằng, một khi Cao Trình Ngôn đã quyết định, sẽ không có gì có thể ngăn cản được.
Sự lạnh lẽo tỏa ra từ Cao Trình Ngôn không chỉ từ giọng nói mà còn từ ánh mắt và khí chất áp đảo của cậu. Không cần phải nói thêm nhiều, chỉ cần cái nhìn đó cũng đủ khiến Vũ Từ Minh, Tường Quốc Lam và Hoàn Phát nhận ra rằng, mọi chuyện từ giờ đã nằm trong tầm kiểm soát của Cao Trình Ngôn và kết cục dành cho Kiều Nhã Anh cùng đám bạn của cô ta sẽ không hề nhẹ nhàng.
Trong im lặng, gió thổi lạnh hơn bao giờ hết, nhưng ánh mắt của Cao Trình Ngôn lại lạnh lẽo đến mức đáng sợ hơn cả.
Vũ Từ Minh, Tường Quốc Lam và Hoàn Phát nhìn nhau, sự lo lắng hiện rõ trên gương mặt họ.
Từ Minh lên tiếng trước, giọng đầy bức xúc: "Cao Trình Ngôn, cậu không thể chỉ đứng im mà quan sát! Nếu cậu để mọi chuyện diễn ra như vậy, Nhạc Linh Âm có thể gặp nguy hiểm đấy!"
Tường Quốc Lam gật đầu, tiếp lời: "Đúng vậy! Nếu cậu không hành động, đám bạn của Kiều Nhã Anh sẽ không ngừng lại đâu. Chúng ta phải làm gì đó!"
Hoàn Phát cũng không chịu đứng yên: "Đừng để tình hình vượt quá tầm kiểm soát. Nếu cậu không can thiệp, hậu quả có thể sẽ rất nghiêm trọng!"
Tuy nhiên, Cao Trình Ngôn chỉ lặng lẽ lắng nghe, ánh mắt cậu dần trở nên sắc lạnh hơn. Một sự im lặng nặng nề lấp đầy không gian khi cậu từ từ quay đầu, ánh mắt như lưỡi dao, chiếu thẳng vào từng người bạn của mình.
"Việc của tụi con gái, tốt nhất không nên nhúng tay vào." Cao Trình Ngôn nói, giọng lạnh lẽo đến mức như có thể cắt đứt không khí xung quanh. Ánh mắt đó chứa đựng sự đe dọa, khiến ba người cảm thấy rùng mình.
Cao Trình Ngôn không cần phải la hét hay chỉ trích, chỉ cần ánh mắt kiên quyết ấy cũng đủ để bọn họ nhận ra rằng cậu đang rất nghiêm túc: "Nếu bọn họ muốn chơi trò chơi này, tôi sẽ để họ tự chơi với nhau. Đừng can thiệp, kết cục sẽ do tôi xử lý."
Vũ Từ Minh nuốt khan, cảm thấy một nỗi sợ hãi mơ hồ chợt dâng lên trong lòng. Cậu hiểu rằng, một khi Cao Trình Ngôn đã quyết định, mọi sự can thiệp đều sẽ không có ý nghĩa. Tường Quốc Lam và Hoàn Phát cũng không dám cãi lại, họ chỉ có thể nhìn nhau trong lo âu.
"Cậu... cậu chắc chắn chứ?" Vũ Từ Minh hỏi, giọng cậu đã nhẹ đi, như thể đang tìm kiếm một tia hy vọng từ Cao Trình Ngôn.
Cao Trình Ngôn không trả lời, chỉ giữ ánh mắt lạnh lùng, khiến không khí xung quanh càng thêm nặng nề. Bọn họ đều cảm nhận được, một cơn bão đang đến gần, và Cao Trình Ngôn sẽ là người dẫn dắt mọi chuyện theo cách mà cậu cho là đúng.
Cao Trình Ngôn không hề có hứng thú với việc đυ.ng tay vào đám con gái. Ánh mắt cậu lạnh lùng như băng, thể hiện rõ ràng sự châm biếm đối với những trò chơi của Kiều Nhã Anh và nhóm bạn của cô ta. Đám con gái này có đáng để cậu phải phí thời gian và sức lực hay không?
Cao Trình Ngôn không muốn làm bẩn tay mình vào những âm mưu lặt vặt của họ. Đối với Cao Trình Ngôn, việc tham gia vào những cuộc chiến không đáng có này là một sự phiền phức. Cậu chỉ đơn giản muốn quan sát từ xa, để cảm nhận sự thất vọng mà Kiều Nhã Anh sẽ phải trải qua khi mọi kế hoạch của cô ta bị phá hỏng.
Cao Trình Ngôn hình dung ra cảnh tượng mà Kiều Nhã Anh sẽ phải đối mặt. Khi mọi âm mưu của cô ta, những toan tính hiểm độc nhằm vào Nhạc Linh Âm, bị phơi bày và thất bại dưới sự bảo vệ thầm lặng của cậu. Cậu sẽ được chứng kiến sự hoảng loạn và thất vọng trong đôi mắt của cô ta, khi mọi kế hoạch mà cô ta tốn chất xám để lập ra đều không thành công.
Không cần phải động tay vào, mọi chuyện sẽ diễn ra tự nhiên. Cao Trình Ngôn cảm thấy hài lòng với suy nghĩ đó. Ánh mắt cậu lướt qua lớp học, nơi Nhạc Linh Âm đang ngồi. Cậu biết rằng mình sẽ bảo vệ cô, nhưng không cần phải thể hiện điều đó quá rõ ràng.
Với mỗi phút trôi qua, sự chờ đợi trở nên càng thú vị hơn. Cao Trình Ngôn có thể cảm nhận được sự kiên nhẫn trong lòng mình đang lớn dần lên và cậu sẵn sàng để xem Kiều Nhã Anh sẽ phản ứng ra sao khi mọi thứ không diễn ra như ý mà cô ta mong muốn. Đó chính là điều Cao Trình Ngôn muốn, một cách trả thù âm thầm mà không phải tự mình dính líu vào cuộc chiến.
Vũ Từ Minh, Tường Quốc Lam và Hoàn Phát bước lùi lại khi thấy nét mặt đáng sợ của Cao Trình Ngôn. Ánh mắt lạnh lẽo và vẻ mặt không cảm xúc của cậu khiến họ phải dè chừng. Cả ba thì thầm bàn tán với nhau, phân vân không biết có nên tác hợp cho Nhạc Linh Âm và Cao Trình Ngôn hay không.
Vũ Từ Minh nói, giọng lo lắng: "Cậu ấy có vẻ... nguy hiểm quá, nếu chúng ta tác hợp, liệu có ổn không? Cao Trình Ngôn mà nổi giận thì..."
Tường Quốc Lam gật gù, nhưng vẫn có chút ngập ngừng: "Đúng vậy, nhìn cách cậu ấy đối xử với Nhạc Linh Âm, có vẻ như cậu ấy có tình cảm, nhưng nếu không cẩn thận, có khi cậu ấy sẽ "ăn thịt" cô thỏ trắng mất!"
Hoàn Phát cau mày, đồng ý: "Tôi cũng sợ, Nhạc Linh Âm hiền lành thế kia, còn Cao Trình Ngôn thì quá lạnh lùng và có chút tàn nhẫn. Nếu không may xảy ra chuyện, không ai dám tưởng tượng cậu ấy sẽ làm gì đâu."
Cả ba người đều cảm thấy có chút e dè khi nghĩ đến việc tác hợp cho Nhạc Linh Âm và Cao Trình Ngôn. Dù biết rằng cậu có tình cảm với cô, nhưng sự lạnh lùng và khó đoán của cậu khiến họ không khỏi lo lắng. Họ sợ rằng việc làm này có thể gây ra rắc rối, và rồi, "cô thỏ trắng" sẽ bị cuốn vào vòng xoáy không lường trước được của thiếu niên đáng sợ này.