Khoảng Trời Riêng Của Hai Ta

Chương 27: Sự kỳ lạ của Cao Trình Ngôn (phần 2)

Vũ Từ Minh, Tường Quốc Lam và Hoàn Phát trao đổi ánh mắt đầy ẩn ý, sự nghi ngờ bắt đầu nhen nhóm trong đầu họ. Vũ Từ Minh vừa lắng nghe Cao Trình Ngôn giải thích, vừa cố gắng kết nối lại mọi sự kiện. Khi Cao Trình Ngôn nhắc đến việc Nhạc Linh Âm có thể hoảng sợ nếu cậu phá cửa, Vũ Từ Minh không khỏi cảm thấy điều này có chút kỳ lạ.

Vũ Từ Minh quay sang Tường Quốc Lam và Hoàn Phát, cả ba người hạ giọng, trao đổi bằng ánh mắt trước khi bắt đầu trò chuyện với nhau.

"Không phải cậu thấy có gì đó hơi... lạ sao?"

Vũ Từ Minh lên tiếng, đôi mắt nhìn về phía Cao Trình Ngôn như để kiểm tra xem cậu có nghe thấy không, nhưng Cao Trình Ngôn vẫn điềm tĩnh, không để ý đến cuộc trò chuyện của họ.

"Trước giờ Trình Ngôn luôn lạnh lùng, chẳng quan tâm đến ai. Mà bây giờ... lại lo sợ Nhạc Linh Âm sẽ hoảng sợ nếu cậu ấy phá cửa? Cậu thấy sao?"

Tường Quốc Lam gật đầu đồng tình, nhướn mày nghi hoặc: "Ừ, đúng là hơi bất thường. Cao Trình Ngôn thậm chí còn không để ý tới đám con gái xung quanh cậu ấy, vậy mà lại hành xử đặc biệt với Nhạc Linh Âm? Còn lo cho cô ấy nữa?"

Hoàn Phát vốn là người ít nói nhất trong nhóm, cũng không thể không lên tiếng: "Tôi thấy... hình như Trình Ngôn không chỉ quan tâm một cách bình thường đâu. Cậu ta đối xử với Nhạc Linh Âm có vẻ... đặc biệt hơn những người khác."

Vũ Từ Minh cười khẩy, ánh mắt hiện rõ sự nghi ngờ: "Chẳng lẽ cậu ta... thích Nhạc Linh Âm thật? Cả chuyện cái cửa, chuyện trà sữa và cả việc cậu ta cứ luôn để ý đến cô ấy. Không giống Trình Ngôn tí nào."

Ba người liếc nhìn về phía Cao Trình Ngôn, cậu ta vẫn đang đứng lạnh lùng, xa cách, như thể không nghe thấy gì. Tuy nhiên, sự nghi ngờ của họ dần trở nên rõ ràng hơn. Cách mà Cao Trình Ngôn đối xử với Nhạc Linh Âm đã bắt đầu khiến họ phải suy nghĩ kỹ lưỡng. Những hành động tưởng chừng nhỏ nhặt, nhưng lại mang dấu hiệu của một sự quan tâm đặc biệt – điều mà trước đây họ chưa bao giờ thấy từ người bạn lạnh lùng, khó gần này.

"Thật kỳ lạ..." Tường Quốc Lam thì thầm, nhìn Cao Trình Ngôn với vẻ mặt khó hiểu.

Vũ Từ Minh đột nhiên bật cười, tiếng cười của cậu vang lên rõ ràng giữa bầu không khí căng thẳng. Cả Tường Quốc Lam và Hoàn Phát đều quay sang nhìn cậu đầy ngạc nhiên.

"Có chuyện gì mà cười vậy?" Tường Quốc Lam hỏi, nhíu mày.

Vũ Từ Minh vẫn cười tươi, ánh mắt lấp lánh một ý định mới vừa nảy ra. Cậu khoác tay lên vai Tường Quốc Lam, miệng nở nụ cười tinh nghịch: "Tôi vừa nghĩ ra một điều thú vị."

Hoàn Phát tò mò hỏi: "Điều gì thú vị?"

Vũ Từ Minh nhún vai, vẫn giữ nụ cười trên môi:

"Thay vì nghi ngờ hay tra hỏi nữa, sao tụi mình không tác hợp cho Cao Trình Ngôn và Nhạc Linh Âm? Tụi mình đều thấy rồi mà, rõ ràng Trình Ngôn có cảm tình với cô ấy. Cậu ấy chẳng bao giờ lo lắng hay quan tâm tới ai như vậy, chỉ duy nhất Nhạc Linh Âm. Tôi nói thật, đừng ngạc nhiên nếu một ngày nào đó cô ấy trở thành... chị dâu của chúng ta."

Cả Tường Quốc Lam và Hoàn Phát đều trợn tròn mắt, ngạc nhiên trước cách gọi bất ngờ của Vũ Từ Minh.

"Chị dâu?" Tường Quốc Lam lặp lại, như thể cậu không tin vào tai mình.

Vũ Từ Minh gật đầu đầy tự tin: "Phải, chị dâu! Các cậu không thấy à? Cao Trình Ngôn luôn lạnh lùng với mọi người, nhưng với Nhạc Linh Âm thì khác hẳn. Cậu ấy lo cho cô ấy, quan tâm từng chi tiết nhỏ nhặt. Cái đó mà không phải là thích thì là gì? Tôi cá rằng chỉ là vấn đề thời gian trước khi cậu ấy thừa nhận thôi."

Hoàn Phát bật cười khẽ, lắc đầu đầy thích thú trước ý tưởng của Vũ Từ Minh: "Thì ra cậu định tác hợp họ à? Trước giờ cậu còn nghi ngờ, giờ lại muốn đẩy họ đến với nhau?"

Vũ Từ Minh nháy mắt tinh nghịch: "Nghi ngờ thì có, nhưng giờ tôi thấy thú vị hơn nhiều khi nghĩ về tương lai. Trình Ngôn và Nhạc Linh Âm mà thành đôi, tôi sẽ là người đầu tiên gọi cô ấy là chị dâu. Thế nào?"

Cả ba người phá lên cười, không còn cảm thấy áp lực từ sự lạnh lùng của Cao Trình Ngôn nữa. Họ quyết định sẽ theo dõi và giúp đỡ, nếu có cơ hội, để tác hợp cho cặp đôi này. Vũ Từ Minh, với tính cách năng động và hài hước của mình, đã đổi hướng từ nghi ngờ sang đóng vai trò như một "bà mai" bất đắc dĩ.

Vũ Từ Minh bỗng dưng trầm ngâm sau tràng cười hài hước. Cậu chợt nhớ đến một điều khiến nụ cười trên môi chậm rãi phai dần. Cả Tường Quốc Lam và Hoàn Phát đều nhận ra sự thay đổi này và hỏi ngay.

"Chuyện gì vậy? Sao cậu đột nhiên im lặng thế?" Tường Quốc Lam thắc mắc, đôi mắt chăm chú nhìn Vũ Từ Minh.

Vũ Từ Minh nhíu mày, đôi mắt ánh lên sự đắn đo: "Tôi vừa nghĩ ra một vấn đề lớn mà có lẽ sẽ cản trở chuyện tác hợp cho Cao Trình Ngôn và Nhạc Linh Âm."

Hoàn Phát cũng cau mày, tỏ vẻ khó hiểu: "Vấn đề gì?"

Vũ Từ Minh thở dài, hạ giọng đầy thận trọng:

"Chính là Kiều Nhã Anh và đám bạn thân của cô ta – Tiết Ly Hoa và Phùng Yên. Cậu biết Kiều Nhã Anh rồi mà, cô ta là hot girl của trường, luôn đứng đầu danh sách những cô gái xinh đẹp và nổi tiếng. Cô ta lại còn thích Cao Trình Ngôn, điều này ai cũng biết."

Tường Quốc Lam và Hoàn Phát lặng người khi nghe nhắc đến tên Kiều Nhã Anh. Cả hai đều hiểu rõ tầm ảnh hưởng của cô nàng trong trường. Kiều Nhã Anh không chỉ là hot girl mà còn là con gái của một gia đình giàu có, có quyền lực. Cô ta luôn được vây quanh bởi đám con gái khác, đặc biệt là Tiết Ly Hoa và Phùng Yên, hai cô bạn thân chí cốt luôn đứng về phía cô ta trong mọi việc.

"Đúng rồi."

Tường Quốc Lam gật gù, cảm nhận được sự nghiêm trọng: "Kiều Nhã Anh từ lâu đã để mắt đến Cao Trình Ngôn. Nếu cô ta biết chuyện này, có thể sẽ không dễ gì buông bỏ."

Hoàn Phát cũng đồng tình: "Cô ta chắc chắn sẽ không ngồi yên nhìn Trình Ngôn và Nhạc Linh Âm gần nhau. Chưa kể Tiết Ly Hoa và Phùng Yên, cả ba người họ như một bức tường kiên cố, luôn ra tay nếu cảm thấy có ai đó đe dọa vị trí của Kiều Nhã Anh."

Vũ Từ Minh thở dài thêm lần nữa, nhưng lần này, ánh mắt cậu bỗng nhiên trở nên quyết tâm hơn: "Đúng, Kiều Nhã Anh là một rào cản lớn, không thể coi thường. Nhưng mà này..."

Vũ Từ Minh quay sang hai người bạn, môi khẽ nhếch lên một nụ cười tinh quái: "Chúng ta có thể giúp Trình Ngôn vượt qua chướng ngại này. Ai mà biết được, có khi đây lại là cơ hội thú vị để xem Kiều Nhã Anh sẽ làm gì khi biết chuyện."

Tường Quốc Lam và Hoàn Phát nhìn nhau, trong lòng cũng dấy lên cảm giác hứng thú. Họ biết cuộc chiến ngầm này sẽ không dễ dàng, nhưng cả ba đều cảm thấy thú vị khi nghĩ về những tình huống có thể xảy ra. Cùng với quyết tâm tác hợp cho Cao Trình Ngôn và Nhạc Linh Âm, họ hiểu rằng, cuộc đối đầu với Kiều Nhã Anh và nhóm bạn thân của cô sẽ không thể tránh khỏi.

Cao Trình Ngôn đứng trên sân thượng, nơi ánh chiều tà nhạt dần trên bầu trời. Gió thổi nhẹ qua mái tóc đen của cậu, làm những sợi tóc bay lất phất, nhưng gương mặt cậu vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng, xa cách. Từ đây, cậu có thể nhìn xuống lớp 1-A, nơi mà Nhạc Linh Âm đang ngồi cạnh cửa sổ, chăm chú nghe giảng.

Hôm nay, Cao Trình Ngôn lại thấy mình khó tập trung vào bất cứ điều gì ngoại trừ hình ảnh của Nhạc Linh Âm. Gương mặt cô ánh lên dưới ánh nắng, mái tóc mềm mại ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt tròn to hướng về phía bảng với vẻ chăm chú không đổi. Cô hoàn toàn không hay biết rằng có một đôi mắt đang lặng lẽ dõi theo từ trên cao, như một người bảo vệ âm thầm.

Cao Trình Ngôn tựa vào hàng lan can của sân thượng, ánh mắt vẫn dán chặt vào Nhạc Linh Âm. Gió lạnh thổi qua chiếc áo sơ mi trắng của cậu, nhưng cậu chẳng bận tâm. Trong lòng cậu trào lên một cảm xúc kỳ lạ mà cậu không muốn thừa nhận – một sự quan tâm lặng lẽ nhưng sâu sắc mà cậu dành cho cô bạn cùng bàn.

"Nhạc Linh Âm..."

Cao Trình Ngôn thầm gọi tên cô trong đầu, như một tiếng thở dài nhẹ giữa không gian yên tĩnh của sân thượng. Cậu vẫn không hiểu tại sao mình lại luôn bị thu hút bởi cô, người mà cậu từng nghĩ là nhạt nhòa, yếu đuối. Nhưng giờ đây, chỉ cần đứng đây và nhìn cô từ xa, Cao Trình Ngôn cảm thấy như đã có một điều gì đó thay đổi sâu sắc bên trong mình.

Sân thượng vắng lặng, chỉ có tiếng gió và ánh hoàng hôn chầm chậm buông xuống, nhưng ánh mắt của Cao Trình Ngôn vẫn không rời khỏi bóng dáng nhỏ bé ấy.

Vũ Từ Minh, Tường Quốc Lam và Hoàn Phát đứng ở phía sau Cao Trình Ngôn, quan sát sự im lặng kỳ lạ của cậu. Ánh mắt của Cao Trình Ngôn rõ ràng đang hướng về lớp 1-A, nơi Nhạc Linh Âm đang chăm chú học bài, điều đó không thể nào thoát khỏi sự chú ý của ba cậu bạn thân. Từ Minh nhanh chóng bật cười, đẩy nhẹ vai Cao Trình Ngôn với ý định trêu chọc.

"Cúp tiết rồi còn đứng đây ngắm người ta à? Sao không vào học cùng với cô ấy? Hai người là bạn cùng bàn mà!" Vũ Từ Minh cười tinh nghịch, giọng điệu đầy ẩn ý.

Tường Quốc Lam gật gù, không bỏ lỡ cơ hội châm chọc thêm: "Đúng đấy, cậu đứng đây quan sát cô ấy làm gì? Cả lớp chắc chắn đang nghĩ rằng cậu nên ngồi ngay cạnh cô ấy rồi đấy."

Hoàn Phát nhếch môi, nửa đùa nửa thật: "Này, đừng nói với tớ là cậu sợ Nhạc Linh Âm giận vì cậu bỏ tiết chứ? Cao Trình Ngôn mà cũng biết sợ à?"

Cả ba cậu bạn cười vang, ánh mắt tinh quái nhìn thẳng vào Cao Trình Ngôn, người vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng và không hề có ý định trả lời những câu chọc ghẹo. Cao Trình Ngôn chỉ im lặng, đôi mắt sắc bén như hổ phách vẫn nhìn chăm chăm về phía lớp học của Nhạc Linh Âm, không một chút dao động.

"Không phải chuyện của các cậu." Cao Trình Ngôn lạnh nhạt buông một câu rồi quay lưng lại, hai tay bỏ vào túi quần.

Vẻ mặt của Cao Trình Ngôn không hề thay đổi, dù trong lòng có chút khó chịu vì bị trêu chọc. Thế nhưng, cậu cũng chẳng buồn giải thích thêm.

Vũ Từ Minh nhướng mày, bật cười càng lớn hơn: "Ôi trời, thản nhiên thật! Cậu nói thế chứ rõ ràng cậu lo cho cô thỏ nhỏ của mình mà."

Vũ Từ Minh nháy mắt với hai người bạn.

Tường Quốc Lam và Hoàn Phát cũng cười theo, nhưng trong lòng lại không khỏi cảm thấy kỳ lạ trước cách cư xử của Cao Trình Ngôn. Dù biết Cao Trình Ngôn thường lạnh lùng và khó gần, nhưng có vẻ như sự quan tâm đặc biệt mà cậu dành cho Nhạc Linh Âm đang dần trở nên rõ ràng hơn.