Khoảng Trời Riêng Của Hai Ta

Chương 26: Sự kỳ lạ của Cao Trình Ngôn

Cao Trình Ngôn bước chậm rãi về phía Nhạc Linh Âm, từng bước chân của cậu vững chắc và bình tĩnh như thường lệ. Đám đông trong phòng thể dục dường như cũng dần yên lặng lại, tất cả đều bất ngờ và tò mò theo dõi hành động của cậu.

Khi Cao Trình Ngôn đã đến trước mặt Nhạc Linh Âm, cậu dừng lại, đôi mắt nâu đỏ lạnh lùng nhìn thẳng vào cô, nhưng trong ánh mắt đó có một chút dịu dàng mà không phải ai cũng nhận ra.

"Tan học đợi tôi ở lớp." Cao Trình Ngôn lên tiếng, giọng trầm thấp nhưng rõ ràng, khiến Nhạc Linh Âm khẽ giật mình.

Cao Trình Ngôn tiếp tục nói với giọng điệu bình tĩnh: "Hôm nay tôi có việc bận ở câu lạc bộ bóng rổ, nên sẽ quay lại trễ."

Nhạc Linh Âm vẫn đứng im, trái bóng chuyền trên tay như quên mất phải làm gì, cô chỉ biết ngước lên nhìn Cao Trình Ngôn với đôi mắt ngạc nhiên.

Cao Trình Ngôn đến tìm mình chỉ để nói điều này sao?

Sự quan tâm bất ngờ của Cao Trình Ngôn khiến tim Nhạc Linh Âm khẽ rung động, nhưng cô không có thời gian để suy nghĩ sâu xa hơn khi Cao Trình Ngôn tiếp tục nói, giọng điệu có phần nghiêm túc hơn nhưng vẫn đầy ý trêu chọc:

"Và... đừng quên ly trà sữa. Coi như bồi thường cho việc cậu đã dùng trán mình đập vào trán tôi sáng nay làm nó ửng đỏ lên."

Vừa nói, Cao Trình Ngôn đưa tay chỉ nhẹ vào trán mình, nơi còn một vệt đỏ nhạt. Cử chỉ của cậu khiến Nhạc Linh Âm nhớ lại khoảnh khắc xấu hổ khi cô vô tình đập trán vào nhau. Cô ngay lập tức đỏ mặt, cảm giác xấu hổ lan tỏa khắp khuôn mặt. Cô không ngờ rằng Cao Trình Ngôn lại còn để ý đến chuyện đó và thậm chí nhắc lại để trêu cô.

Nhạc Linh Âm lí nhí đáp, giọng ngập ngừng: "Tớ... tớ nhớ rồi."

Khuôn mặt Nhạc Linh Âm đỏ bừng như một quả cà chua chín, trái bóng chuyền trong tay giờ đây dường như nặng hơn bình thường. Sự bình thản của Cao Trình Ngôn chỉ càng khiến cô ngượng ngùng hơn. Cậu chỉ khẽ gật đầu, sau đó quay người rời đi, để lại Nhạc Linh Âm với trái tim đang đập loạn nhịp, không biết phải làm gì ngoài việc nhìn theo bóng lưng lạnh lùng và điềm tĩnh của cậu.

Vào buổi chiều, sân thượng của trường nhuốm trong ánh sáng vàng dịu của hoàng hôn. Mặt trời đang dần lặn, tỏa ra những tia sáng mềm mại cuối ngày, phủ lên mọi thứ một màu cam nhạt và ấm áp. Bầu trời xanh thẳm bắt đầu chuyển sang màu cam hồng pha lẫn chút tím, tạo nên một khung cảnh đầy lãng mạn và yên bình.

Gió nhẹ thoảng qua, mang theo chút hơi mát lạnh của buổi chiều muộn, làm lay động những tấm màn che bằng vải và cành lá cây nhỏ trồng trong chậu quanh sân thượng. Không gian nơi đây yên tĩnh hơn so với sự ồn ào dưới sân trường, chỉ nghe thấy tiếng lá cây xào xạc và tiếng chim thỉnh thoảng vỗ cánh bay qua.

Từ sân thượng có thể nhìn xuống toàn cảnh sân trường rộng lớn, nơi mà ánh nắng cuối cùng của ngày chiếu lên những dãy nhà và hàng cây, tạo nên bóng dài trên mặt đất. Vài nhóm học sinh vẫn còn nán lại trên sân trường, trò chuyện và cười đùa. Nhưng trên sân thượng, không gian dường như tách biệt với thế giới bên dưới, mang một vẻ tĩnh lặng và thoáng đãng.

Những cơn gió buổi chiều thổi qua, xoa dịu cái nóng ban ngày, tạo ra một cảm giác mát lành và dễ chịu. Tiếng chuông đồng hồ vang vọng từ xa báo hiệu giờ tan học sắp đến, ánh hoàng hôn dần nhạt đi, báo hiệu một ngày học tập đã gần kết thúc.

Cao Trình Ngôn đứng lặng lẽ trên sân thượng, ánh hoàng hôn chiếu xuống khuôn mặt cậu nhưng không thể làm dịu đi vẻ lạnh lùng như băng của cậu. Đôi mắt nâu đỏ của Cao Trình Ngôn trầm tĩnh và sắc bén, như thể cậu đang suy nghĩ về điều gì đó xa xăm. Ánh sáng vàng cam phản chiếu lên làn da trắng sáng của cậu, nhưng không thể xua tan bầu không khí lạnh giá toát ra từ dáng vẻ điềm tĩnh ấy.

Vũ Từ Minh, Tường Quốc Lam và Hoàn Phát dù là bạn của Cao Trình Ngôn, cũng không khỏi cảm thấy rùng mình khi đứng cạnh cậu. Sự im lặng và lạnh nhạt của cậu tạo nên một áp lực vô hình, khiến cả ba không dám thốt lên lời nào. Họ biết rõ tính cách của Cao Trình Ngôn, khi cậu im lặng, mọi người đều cảm thấy như bị chìm vào một bầu không khí nặng nề và căng thẳng.

Vũ Từ Minh khẽ liếc nhìn bạn mình, cố gắng đoán xem Cao Trình Ngôn đang nghĩ gì, nhưng chỉ bắt gặp đôi mắt xa cách ấy, không có chút cảm xúc nào. Tường Quốc Lam và Hoàn Phát thì đứng im, không dám cử động nhiều, họ biết rằng dù chỉ một lời nói hoặc hành động không đúng lúc cũng có thể khiến Cao Trình Ngôn càng thêm lạnh lùng.

Gió chiều thổi qua, làm lay động vài sợi tóc đen của Cao Trình Ngôn, nhưng cậu vẫn không hề thay đổi tư thế, đôi tay đút túi quần, đứng thẳng và vững chắc, như một bức tượng đá không bị lay chuyển bởi thời gian hay hoàn cảnh. Sự lãnh đạm của cậu khiến cho cả không gian trên sân thượng thêm phần tĩnh lặng và lạnh lẽo, dù ánh hoàng hôn vẫn đang tỏa sáng nhẹ nhàng xung quanh.

Vũ Từ Minh khẽ liếc mắt nhìn Cao Trình Ngôn, đôi môi cậu mấp máy một chút như đang ngập ngừng trước khi lên tiếng, phá vỡ bầu không khí nặng nề trên sân thượng.

"Có lẽ... là do nhóm của Kiều Nhã Anh đã cố ý nhốt Nhạc Linh Âm vào cái nhà kho phía sau trường."

Vũ Từ Minh nói, giọng cậu nhỏ dần như muốn trốn tránh ánh mắt sắc lạnh của Cao Trình Ngôn. Cậu tiếp tục, đôi mắt đảo quanh, cố gắng tránh sự đối diện trực tiếp với ánh mắt của bạn mình: "Đó là nơi lạnh lẽo, bỏ hoang đã lâu, ít ai lui tới nên không chắc sẽ có nhân chứng... Nhưng mà... chắc cũng chỉ là suy đoán thôi."

Cao Trình Ngôn vẫn im lặng, đôi mắt nâu đỏ nhìn thẳng về phía trước, không hề để lộ bất cứ cảm xúc nào, nhưng sự im lặng của cậu khiến không khí càng thêm nặng nề. Vũ Từ Minh cảm thấy từng lời nói của mình như bị nghẹn lại trong cổ, nhưng cậu vẫn phải tiếp tục, bởi vì lý do cậu vừa nhắc đến không phải là toàn bộ sự thật.

Vũ Từ Minh lúng túng nói, tay gãi gãi sau đầu: "Chuyện này... còn liên quan đến tôi nữa. Hôm trước.. tôi đã thua cá độ với Tường Quốc Lam và Hoàn Phát, nên tôi mới giấu tai nghe của cậu vào cái nhà kho đó. Tôi không ngờ... lại dẫn đến chuyện cậu và Nhạc Linh Âm cùng bị nhốt ở đó."

Vũ Từ Minh thở hắt ra, cố nặn ra một nụ cười gượng gạo, hy vọng làm giảm bớt bầu không khí căng thẳng. Nhưng khi nhìn vào Cao Trình Ngôn, gương mặt vẫn lạnh lùng không đổi của cậu khiến Vũ Từ Minh cảm thấy run rẩy. Từ phía sau, Tường Quốc Lam và Hoàn Phát cũng không dám nói thêm lời nào, cả hai đều im lặng với vẻ mặt ái ngại.

Cao Trình Ngôn khẽ nhướng mày, nhưng vẫn không nói gì. Sự im lặng của cậu lại khiến Vũ Từ Minh cảm thấy như đang bị đè nặng bởi một áp lực vô hình, như thể mọi lời biện hộ của cậu đều trở nên vô nghĩa dưới cái nhìn của người bạn lãnh đạm này.

Vũ Từ Minh nhíu mày, nửa bối rối nửa nghi ngờ, sau khi giải thích mọi chuyện, cậu chợt nhớ ra một điều và lên tiếng hỏi, giọng có chút khó hiểu.

"Nhưng mà... tại sao lúc ở nhà kho bị nhốt cùng với Nhạc Linh Âm, cậu lại không phá cửa chứ?"

Vũ Từ Minh nhìn thẳng vào Cao Trình Ngôn, giọng điệu dần trở nên mạnh mẽ hơn khi cậu nhớ lại tình huống lúc đó:

"Cho dù cửa bị chặn bởi mấy cái tủ gỗ kia thì với sức của cậu, dễ dàng phá được mà? Cậu còn để tôi phải đi kéo mấy cái tủ đó ra để cứu cậu và Nhạc Linh Âm nữa."

Vũ Từ Minh vừa nói vừa nhìn Cao Trình Ngôn, ánh mắt có phần nghi hoặc. Ai cũng biết rằng Cao Trình Ngôn có thể lực rất tốt, nhất là khi chơi bóng rổ. Chỉ cần một cú hích mạnh là cậu hoàn toàn có thể tự mình phá cửa để thoát ra khỏi cái nhà kho cũ kỹ đó. Thế mà, thay vì làm vậy, cậu lại để mọi chuyện kéo dài đến mức Vũ Từ Minh phải tự mình chạy đến tìm và giải cứu.

Cao Trình Ngôn vẫn giữ vẻ lạnh lùng như thường lệ, đôi mắt nâu đỏ của cậu không hề biến đổi cảm xúc. Cậu lặng lẽ quay đầu nhìn Vũ Từ Minh, đôi mắt như đang nghiền ngẫm điều gì đó mà không ai có thể hiểu được. Không có dấu hiệu nào cho thấy cậu bị chất vấn hay bị dao động bởi câu hỏi của Từ Minh.

Một lúc sau, Cao Trình Ngôn khẽ nhún vai, giọng nói trầm ấm nhưng vẫn đầy thờ ơ: "Không cần thiết phải phá cửa."

Câu trả lời ngắn gọn nhưng khiến Vũ Từ Minh ngạc nhiên. Cậu nhìn Cao Trình Ngôn đầy hoang mang, cố gắng hiểu được ý nghĩa đằng sau lời nói đó.

"Không cần thiết?" Vũ Từ Minh lặp lại, ánh mắt lộ rõ sự bối rối: "Nhưng cậu... cậu cũng đã bị nhốt trong đó, mà cậu còn không có vẻ gì là lo lắng nữa."

Cao Trình Ngôn khẽ nhướn mày một chút, như thể đang suy nghĩ về điều gì đó, rồi đáp, giọng vẫn lạnh nhạt: "Nhạc Linh Âm không thể chịu được việc cửa bị phá tung, có thể sẽ khiến cô ấy hoảng sợ. Vả lại, có cậu giúp mở cửa thì nhẹ nhàng hơn."

Vũ Từ Minh tròn mắt, trong phút chốc không biết nói gì. Cậu vừa cảm thấy bực bội vừa không thể phủ nhận rằng Cao Trình Ngôn, theo cách của cậu ta, luôn có cách giải quyết mọi thứ bình tĩnh và thận trọng, dù tình huống có khẩn cấp thế nào. Thế nhưng cậu cũng không thể không nghĩ rằng bạn mình quá mức điềm đạm, thậm chí đến mức khiến người khác phải rợn người.