Khoảng Trời Riêng Của Hai Ta

Chương 25: Cô thỏ nhỏ

Trận bóng rổ giữa Cao Trình Ngôn và đám bạn lớp 1-A diễn ra dưới ánh nắng vàng rực, trên sân trường đông đúc với tiếng cười nói và reo hò khắp nơi. Đám con trai của lớp 1-A, cả những kẻ có chút kiêu ngạo lẫn những người đầy tinh thần thể thao, đều ra sân với hy vọng có thể làm khó Cao Trình Ngôn trong trận đấu. Tuy nhiên, ngay từ những phút đầu, không khí của trận đấu đã dần nghiêng hẳn về phía cậu.

Cao Trình Ngôn với dáng người cao ráo và đôi chân nhanh nhẹn, di chuyển trên sân một cách điềm tĩnh và đầy quyết đoán. Mái tóc đen của cậu khẽ lay động trong gió, đôi mắt nâu đỏ ánh lên sự tập trung tuyệt đối. Cao Trình Ngôn không cần nói nhiều, chỉ một cái nhìn lạnh lùng đã đủ để truyền đạt ý định cho đồng đội. Mỗi khi cậu nhận được bóng, mọi người không thể rời mắt khỏi cậu. Bằng những cú nhảy cao mạnh mẽ, những đường dẫn bóng dứt khoát và các cú ném chính xác vào rổ, Cao Trình Ngôn chiếm ưu thế trên sân.

Tiếng bóng đập vang lên mạnh mẽ hòa cùng những tiếng reo hò không ngớt từ khán đài. Đám con gái đứng quanh sân không ngừng hét tên Cao Trình Ngôn, giọng nói xen lẫn sự phấn khích và ngưỡng mộ. Từng tiếng hô "Cao Trình Ngôn! Cao Trình Ngôn!" vang vọng, khiến bầu không khí càng trở nên sôi động hơn. Một số cô gái còn giơ tay vẫy cậu, mong muốn thu hút sự chú ý của cậu dù chỉ trong vài giây ngắn ngủi.

Tuy nhiên, Cao Trình Ngôn hoàn toàn không để tâm đến những tiếng reo hò đó. Cậu thậm chí không liếc nhìn về phía khán đài, đôi mắt chỉ tập trung vào trận đấu trước mặt. Đối với Cao Trình Ngôn, tất cả những tiếng gọi tên hay sự chú ý của đám đông chẳng có ý nghĩa gì. Cao Trình Ngôn chỉ lạnh lùng thi đấu, như thể cậu ở đó một mình giữa sân, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi sự náo nhiệt xung quanh.

Mỗi lần Cao Trình Ngôn ghi điểm, đám con gái lại reo hò vang dội hơn, nhưng Cao Trình Ngôn vẫn giữ nguyên vẻ thờ ơ. Gương mặt cậu không hề biến đổi, không có nụ cười chiến thắng hay biểu cảm tự hào. Cao Trình Ngôn chỉ im lặng, tiếp tục trận đấu với sự tập trung không chút lay động.

Dù trận đấu có gay cấn đến đâu, phong thái điềm tĩnh và lạnh lùng của Cao Trình Ngôn trên sân luôn giữ vững. Cậu không cần nói một lời, không cần một biểu hiện cảm xúc, nhưng sức mạnh và kỹ năng của cậu khiến mọi người phải nể phục. Đối với Cao Trình Ngôn, chiến thắng không phải là để thu hút sự chú ý, mà chỉ đơn giản là điều hiển nhiên trong mỗi trận đấu.

Sau khi tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên, Cao Trình Ngôn đứng thẳng giữa sân, hơi thở vẫn đều đặn dù vừa trải qua một trận đấu căng thẳng. Đội của cậu đã giành chiến thắng, không có ai tỏ ra ngạc nhiên cả vì Kỹ năng của cậu trên sân bóng rổ đã chứng minh sự vượt trội so với bất kỳ đối thủ nào.

Ngay khi trận đấu kết thúc, đám con gái trên khán đài không thể kiềm chế nổi sự phấn khích. Họ nhanh chóng cầm theo chai nước, khăn lau, chạy ào về phía Cao Trình Ngôn, bao quanh cậu từ mọi phía. Những ánh mắt ngưỡng mộ sáng rực, tiếng cười nói xen lẫn với những lời khen ngợi không ngớt vang lên.

"Cao Trình Ngôn, cậu giỏi quá! Đây, uống nước đi cho đỡ mệt!" Một cô gái đưa chai nước ra, ánh mắt lấp lánh.

"Để mình lau mồ hôi cho cậu nhé!" Một cô gái khác đưa khăn ra, đôi mắt tràn đầy hy vọng.

Nhưng Cao Trình Ngôn chỉ đứng đó, không một chút động lòng. Cậu liếc nhìn thoáng qua đám đông xung quanh mình, rồi lại giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng quen thuộc. Câu không đưa tay ra nhận chai nước, cũng không hề đáp lại bất kỳ lời mời gọi nào. Môi cậu mím chặt, không hé nửa lời, đôi mắt nâu đỏ vẫn giữ vẻ lãnh đạm và xa cách.

Sự im lặng của Cao Trình Ngôn khiến không khí xung quanh dần trở nên ngột ngạt. Những cô gái xung quanh bỗng trở nên ngượng ngùng và bối rối. Họ không ngờ rằng chàng trai mà họ ngưỡng mộ lại có thể lạnh lùng đến vậy. Tiếng cười nói dần lắng xuống, chỉ còn lại những ánh mắt hoang mang. Một số cô gái rút lui nhẹ nhàng, trong khi một số khác vẫn cố gắng bắt chuyện, nhưng không ai nhận được dù chỉ là một cái gật đầu từ cậu.

Cuối cùng, Cao Trình Ngôn chỉ khẽ gật đầu chào các nam sinh lớp 1-A một cách lịch sự nhưng vẫn giữ khoảng cách. Cao Trình Ngôn quay người rời khỏi sân bóng, bước đi thẳng thừng, bỏ lại đằng sau đám đông vẫn còn đang chìm trong sự ngạc nhiên trước thái độ lạnh nhạt của cậu. Sự xa cách và khó gần của Cao Trình Ngôn đã trở thành một bức tường vô hình giữa cậu và những người khác, càng khiến cậu trở nên bí ẩn và cuốn hút, nhưng cũng đầy xa cách.

Khi Cao Trình Ngôn lạnh lùng bước đi, cậu không hề ngoảnh lại nhìn đám con gái đang vây quanh, những tiếng cười lúc đầu dần chuyển thành tiếng thở dài và thì thầm bất mãn. Sự phấn khích ban đầu nhanh chóng nhường chỗ cho cảm giác thất vọng tràn ngập.

"Cậu ta thật kiêu ngạo..."

"Sao lại lạnh lùng như vậy chứ? Bọn mình chỉ muốn giúp thôi mà..."

Những lời nói trách móc, xen lẫn sự buồn bã, bắt đầu vang lên từ phía sau lưng Cao Trình Ngôn. Một vài cô gái, người vốn tràn đầy hy vọng nhận được chút sự chú ý từ Cao Trình Ngôn, giờ chỉ biết đứng nhìn cậu rời đi, ánh mắt chùng xuống. Một vài người thậm chí không kìm được cảm xúc, khẽ nấc lên, tiếng khóc thầm vang lên trong không khí ảm đạm.

"Cậu ấy không thèm để ý đến ai cả..." Một giọng nhỏ nhẹ, nghẹn ngào nói lên, khiến một vài người khác cúi mặt xuống vì xấu hổ hay buồn tủi.

Cao Trình Ngôn dù nghe thấy những tiếng nói nhỏ và tiếng khóc sau lưng, vẫn giữ nguyên dáng vẻ thản nhiên. Cậu không dừng lại, cũng không quay đầu nhìn, tiếp tục bước đi với phong thái bình tĩnh và lạnh lùng như thể mọi chuyện xung quanh chẳng hề liên quan đến mình.

Cảnh tượng ấy càng khiến bóng lưng của Cao Trình Ngôn trở nên xa vời và khó chạm tới, tạo ra một khoảng cách mà không ai có thể vượt qua. Những tiếng nói trách móc và khóc thầm kia chẳng thể làm cậu chao đảo, bởi Cao Trình Ngôn vốn đã quen với việc giữ mình trong thế giới riêng, không quan tâm đến sự phán xét của người khác.

Không ai biết rằng sau khi bỏ lại những tiếng khóc thầm và sự bất mãn của đám con gái phía sau lưng, Cao Trình Ngôn đã có một mục tiêu rõ ràng.

Cao Trình Ngôn đang đi tìm Nhạc Linh Âm – "cô thỏ nhỏ" mà cậu luôn âm thầm để ý. Cô bạn cùng bàn của cậu không hề có mặt ở sân bóng rổ hay khán đài, mà đang chơi bóng chuyền trong phòng thể dục.

Cao Trình Ngôn với dáng vẻ lạnh lùng, nhanh chóng rời khỏi sân bóng rổ và bước vào phòng thể dục. Khi cậu vừa xuất hiện ở cửa, tất cả ánh mắt đổ dồn về phía cậu, không ai có thể giấu được sự ngỡ ngàng.

Phòng thể dục vốn đang sôi động với những tiếng cười đùa, tiếng bóng va đập vào sàn. Những cô gái của lớp 1-A, đặc biệt là Kiều Nhã Anh – một trong những người nổi bật trong lớp, không khỏi tròn mắt khi thấy Cao Trình Ngôn đột nhiên xuất hiện ở đây.

Cao Trình Ngôn không thường xuyên xuất hiện ở những nơi như phòng thể dục trừ khi có lý do rõ ràng, và hôm nay, sự có mặt của cậu càng khiến mọi người bất ngờ.

Kiều Nhã Anh vốn đã bị thu hút bởi Cao Trình Ngôn từ lâu, trông càng sửng sốt hơn. Đôi mắt của cô lóe lên sự ngạc nhiên, nhưng cũng nhanh chóng xen lẫn một chút hy vọng và tò mò.

"Tại sao cậu ấy lại đến đây? Có phải vì mình không?"

Nhưng Cao Trình Ngôn chẳng quan tâm đến những ánh mắt xung quanh. Cậu bước vào phòng với một vẻ điềm tĩnh và dửng dưng, đôi mắt chỉ tìm kiếm một người duy nhất. Ánh mắt sắc lạnh của cậu nhanh chóng dừng lại khi thấy Nhạc Linh Âm đang đứng bên kia sân, tập trung chơi bóng chuyền với đám bạn của cô.

Bóng dáng nhỏ nhắn của Nhạc Linh Âm nổi bật giữa đám đông. Cô thỏ nhỏ đang chăm chú chuyền bóng, mái tóc màu hồng phấn bay nhẹ theo từng động tác, không hề hay biết rằng Cao Trình Ngôn đã tìm thấy cô, cậu lặng lẽ quan sát từng cử chỉ của cô.

Diêu Hiểu Vy đang chuyền bóng qua lại với Nhạc Linh Âm, hai người đang cười nói vui vẻ, không hề nhận ra sự xuất hiện của Cao Trình Ngôn ở cửa. Nhưng rồi, khi Diêu Hiểu Vy vô tình quay đầu nhìn ra cửa, ánh mắt cô chạm phải ánh nhìn lạnh lùng nhưng sâu sắc của Cao Trình Ngôn.

Cao Trình Ngôn đang đứng đó, đôi mắt nâu đỏ lặng lẽ hướng về phía Nhạc Linh Âm mà không hề để ý đến những người khác trong phòng thể dục.

Diêu Hiểu Vy nheo mắt, hiểu ngay tình huống chỉ với một khoảnh khắc ngắn ngủi. Nhạc Linh Âm có lẽ vẫn chưa phát hiện ra sự hiện diện của Cao Trình Ngôn, nhưng Hiểu Vy đã tinh tế nhận ra rằng cậu ta đến vì cô bạn của mình. Nụ cười khẽ hiện lên trên môi, cô nhanh chóng quyết định "tác hợp" một chút.

Hiểu Vy bất ngờ nói, cầm trái bóng chuyền trong tay và dừng lại. Cô nhìn Nhạc Linh Âm, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng mang chút ý tứ: "À... tớ muốn nghỉ ngơi một lát, cậu cứ tiếp tục nhé, tớ ngồi xuống nghỉ một chút."

Nhạc Linh Âm hơi ngạc nhiên khi thấy Diêu Hiểu Vy bất ngờ đòi nghỉ ngơi, nhưng chưa kịp phản ứng gì, cô bạn đã nhanh chóng đi về phía hàng ghế cạnh đó. Để lại Nhạc Linh Âm đứng một mình giữa sân, cầm trái bóng trong tay. Cô có chút bối rối, chưa hiểu tình hình, nhưng bỗng cảm thấy một luồng không khí khác thường, như thể có ai đó đang quan sát mình.

Nhạc Linh Âm quay lưng lại, đúng lúc đó, ánh nhìn của cô chạm vào ánh mắt sắc lạnh nhưng đầy thu hút của Cao Trình Ngôn. Cậu đứng cách đó không xa, im lặng, nhưng sự hiện diện của cậu quá rõ ràng khiến tim cô khẽ đập nhanh. Những gì diễn ra xung quanh dường như bị mờ nhạt, chỉ còn lại ánh mắt của Cao Trình Ngôn hướng thẳng về phía cô, mang theo sự khó đoán và sự chăm chú kỳ lạ.