Cao Trình Ngôn ngồi yên lặng bên cạnh Nhạc Linh Âm, chống cằm với vẻ mặt lạnh lùng. Không khí xung quanh dường như càng trở nên nặng nề hơn khi mọi ánh mắt vẫn hướng về hai người. Nhạc Linh Âm cố gắng tập trung vào bài học, nhưng những kỷ niệm sáng nay bất ngờ ùa về trong đầu cô.
Hình ảnh Cao Trình Ngôn áp trán vào trán cô, hơi thở của cậu gần trong gang tấc, gương mặt cậu gần như chỉ cách cô vài cm... Cô cảm thấy mặt mình nóng bừng lên, như thể máu trong người đang sôi sục. Cô nhớ rõ ánh mắt lạnh lẽo của cậu khi ấy, sự sợ hãi thoáng chốc lại khiến cô cảm thấy hối hận.
Bất giác, cô quay sang nhìn Cao Trình Ngôn, không thể kiềm chế được cảm xúc trong lòng. Cô nói lắp bắp, đầu óc như bốc khói, giọng nhỏ xíu nói cứ như sợ mọi người nghe thấy: "Cao Trình Ngôn... tớ xin lỗi, tớ... tớ đã đuổi cậu ra khỏi nhà một cách bạo lực... tớ không có ý đó!"
Lời nói của Nhạc Linh Âm như một cơn gió thoảng, khiến Cao Trình Ngôn nhìn sang cô, đôi mắt nâu đỏ của cậu chạm vào ánh mắt của cô. Gương mặt lạnh lùng của cậu không thay đổi, nhưng trong ánh nhìn đó có một cái gì đó như đang chờ đợi câu trả lời từ cô.
"Cậu... đừng để ý đến nó, tớ chỉ... hơi bối rối."
Nhạc Linh Âm bổ sung thêm vào, lúng túng khi nhớ lại khoảnh khắc cả hai đã gần gũi như vậy. Sự xấu hổ dâng trào khiến mặt cô đỏ bừng, cô nhanh chóng quay đi, không dám nhìn thẳng vào Cao Trình Ngôn.
Cao Trình Ngôn vẫn giữ vẻ im lặng, nhưng trong lòng cậu có chút xao xuyến trước lời xin lỗi bất ngờ này. Dù sao đi nữa, cậu cũng hiểu rằng mọi chuyện xảy ra đều không phải hoàn toàn do lỗi của Nhạc Linh Âm. Cậu nhẹ nhàng gật đầu, nhưng vẫn không nói gì, như thể đồng ý với lời xin lỗi của cô.
Lớp học lại chìm vào sự im lặng, nhưng bầu không khí giờ đây có chút khác biệt. Một thứ cảm giác thoải mái hơn, không còn nặng nề như trước, dù vẫn còn lơ lửng giữa sự căng thẳng và cảm xúc chưa được giải tỏa.
Cao Trình Ngôn bất ngờ chỉ ngón tay lên trán mình, nơi có một dấu đỏ nhẹ, nhắc nhở Nhạc Linh Âm về khoảnh khắc sáng nay khi cô vô tình đập trán vào cậu. Cậu nhếch mép, mặc dù vẫn giữ vẻ lạnh lùng, nhưng ánh mắt lại lấp lánh một chút tinh nghịch.
Cao Trình Ngôn nói, giọng điệu có sự trêu chọc bên trong: "Nhạc Linh Âm, cậu có biết không? Tôi có một vết thương lớn ở đây này."
Cao Trình Ngôn dùng ngón trỏ gõ nhẹ lên trán mình, rồi nhìn cô với ánh mắt kiêu ngạo: "Có lẽ cậu nên bồi thường cho tôi một chút."
Nhạc Linh Âm nghe vậy, lòng vừa bối rối vừa phấn khích. Cô không biết phải phản ứng thế nào trước sự trêu chọc của Cao Trình Ngôn. Lời nói của cậu vừa khiến cô cảm thấy mắc cỡ, vừa khiến trái tim cô đập nhanh hơn.
"Cái gì? Bồi thường?" Nhạc Linh Âm lắp bắp, không biết nên tức giận hay nên cười.
Nhạc Linh Âm cảm thấy mặt mình càng đỏ hơn, đôi mắt chớp chớp không dám nhìn thẳng vào Cao Trình Ngôn.
"Tớ... tớ không cố ý! Vết thương đó không thể... không cần bồi thường gì hết!" Nhạc Linh Âm muốn bảo vệ bản thân nhưng lại không thể kiềm chế được vẻ xấu hổ đang hiện rõ trên khuôn mặt.
Cao Trình Ngôn nhìn Nhạc Linh Âm, đôi mắt nâu đỏ sáng lên với một chút hứng thú. Cậu thấy thích thú khi nhìn cô lúng túng, có vẻ như cậu không định bỏ qua cơ hội này.
Cao Trình Ngôn vẫn tiếp tục, giọng điệu vẫn đầy sự trêu chọc nói nhỏ vào tai Nhạc Linh Âm: "Vậy thì, cậu sẽ không bồi thường cho tôi sao? Tôi nghĩ mình phải được bồi thường ít nhất là một cục kẹo hay một ly trà sữa để làm dịu vết thương này."
Nhạc Linh Âm không thể không bật cười, mặc dù trong lòng vẫn xấu hổ. Cô nhượng bộ, tay chống lên bàn, cố gắng lấy lại bình tĩnh: "Được rồi, được rồi! Tớ sẽ mua cho cậu một ly trà sữa."
Ánh mắt của Cao Trình Ngôn sáng lên, cậu gật đầu như đã đạt được một thỏa thuận. Cậu nói với một nụ cười nhẹ, mặc dù vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng bên ngoài: "Hẹn gặp lại sau giờ học."
Cảm giác thoải mái hơn lan tỏa trong lớp học, không khí giữa họ cũng dần trở nên dễ chịu hơn. Nhạc Linh Âm thở phào nhẹ nhõm, biết rằng sự trêu chọc này cũng chỉ là một phần trong mối quan hệ phức tạp của họ.
Kiều Nhã Anh bước vào lớp 1-A với vẻ tự tin, ánh mắt cô quét qua không gian quen thuộc. Khi cô ngồi xuống vị trí bàn đầu, những tiếng xì xầm từ phía sau lưng lập tức lọt vào tai cô. Các bạn cùng lớp đang bàn tán về Cao Trình Ngôn, người mà cô đã để ý từ lâu.
Một bạn nữ thì thầm, giọng nói tràn đầy ghen tỵ: "Nhìn kìa! Cao Trình Ngôn đang cười với Nhạc Linh Âm kìa! Họ đang nói chuyện rất thân thiết!"
Kiều Nhã Anh hơi nhíu mày, cảm giác như có một cục đá nặng trong l*иg ngực. Cô đã nghe không ít lời đồn về Cao Trình Ngôn và Nhạc Linh Âm từ hôm qua và giờ đây, sự thật đang diễn ra ngay trước mắt cô. Gương mặt lạnh lùng của Cao Trình Ngôn, bình thường ít khi biểu lộ cảm xúc, giờ lại rạng rỡ bên cạnh Nhạc Linh Âm.
Kiều Nhã Anh cảm thấy bực bội, ánh mắt không khỏi lén lút quan sát từ phía sau. Nhạc Linh Âm dường như đang xấu hổ bối rối còn Cao Trình Ngôn lại tỏ vẻ thích thú, sự thoải mái giữa họ khiến Kiều Nhã Anh cảm thấy khó chịu.
"Có chuyện gì mà vui thế?" Kiều Nhã Anh lầm bầm một mình, trong lòng dâng lên một làn sóng ghen ghét.
Một bạn khác nhận xét, vẻ mặt đầy sự ngưỡng mộ và không ít ghen tị: "Trời ơi, Nhạc Linh Âm mà cũng có cơ hội đó sao? Cao Trình Ngôn chỉ thân thiết với những người cậu ấy thực sự thích thôi!"
Kiều Nhã Anh ngồi trên ghế, lòng dâng trào sự tức giận khi nhớ lại kế hoạch mà cô đã dày công chuẩn bị. Hôm qua, cô đã cố ý nhốt Nhạc Linh Âm vào nhà kho, mong muốn có thể loại bỏ đối thủ cạnh tranh này khỏi cuộc chơi.
Tuy nhiên, bây giờ khi nhìn thấy Nhạc Linh Âm tự tin và vui vẻ bên cạnh Cao Trình Ngôn, Kiều Nhã Anh cảm thấy bực bội.
"Tại sao cô ta lại có thể thoát ra được?" Kiều Nhã Anh lầm bầm trong lòng, gương mặt trở nên lạnh lùng. Sự việc không chỉ khiến kế hoạch của cô thất bại mà còn khiến cô cảm thấy nhục nhã hơn bao giờ hết.
Sự căm ghét và ghen tị bắt đầu lan tỏa trong lòng Kiều Nhã Anh. Cô không thể chịu đựng việc Nhạc Linh Âm, người mà cô luôn coi là kẻ thù, lại có thể tự do và thoải mái như vậy.
"Cô ta chỉ là một con bé bình thường, tại sao lại có thể chiếm được cảm tình của Cao Trình Ngôn?" Kiều Nhã Anh nghĩ, nỗi căm ghét mỗi lúc một lớn.
Kiều Nhã Anh hít sâu một hơi, quyết định rằng mình không thể để Nhạc Linh Âm có cơ hội này. Cô sẽ tìm cách để khiến Nhạc Linh Âm phải trả giá cho sự tự tin và may mắn này. Với một kế hoạch mới nhen nhóm trong đầu, cô quyết tâm không để điều này qua đi mà không có phản ứng.
"Cao Trình Ngôn sẽ là của tôi." Kiều Nhã Anh thầm nhủ, ánh mắt trở nên sắc lạnh: "Tôi sẽ không để cho ai cản đường mình, kể cả Nhạc Linh Âm."
Kiều Nhã Anh không thể ngồi yên, cô bặm môi, lòng đầy bực dọc. Cô đã từng nghĩ rằng mình là người duy nhất nhận được sự chú ý của Cao Trình Ngôn, và giờ đây, hình ảnh của Nhạc Linh Âm đang cười đùa bên cậu khiến cô cảm thấy như mình bị cướp mất một điều gì đó rất quý giá.
Kiều Nhã Anh quyết định không thể để chuyện này tiếp diễn. Mặc dù chưa rõ phải làm gì trong tương lai, nhưng trong lòng cô đã nhen nhóm một kế hoạch để chiếm lại sự chú ý của Cao Trình Ngôn. Cô chỉnh lại tóc và hít thở sâu một cái, tinh thần sẵn sàng bước vào cuộc chiến mà cô nghĩ mình phải chiến thắng.