Diêu Hiểu Vy nhìn chằm chằm vào Nhạc Linh Âm, đôi mắt tràn đầy nghi hoặc.
"Nhưng mà... ai đã nhốt cậu trong đó? Tại sao cậu lại bị nhốt ở một nơi như nhà kho cũ kỹ?" Diêu Hiểu Vy không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào, giọng nói đầy vẻ nghiêm túc và lo lắng.
Nhạc Linh Âm chột dạ, cô hiểu rõ Diêu Hiểu Vy sẽ không dễ dàng bỏ qua nếu không có một câu trả lời rõ ràng. Nhưng sự thật về việc bị nhốt chung với Cao Trình Ngôn và sự xuất hiện của Vũ Từ Minh là điều mà cô không thể để bạn mình biết được. Cô đành vội vã nghĩ ra một câu chuyện để lấp liếʍ.
"Cửa nhà kho... bị kẹt ấy mà." Nhạc Linh Âm nói, cố gắng giữ giọng bình tĩnh: "Tớ vào đó vì... hôm qua giáo viên mỹ thuật gọi tớ đi dọn dẹp mấy cái giá vẽ vào tròng nhà kho đó, khi tớ vào trong thì không để ý rằng cánh cửa bị hỏng. Sau đó, khi tớ cố mở thì nó không nhúc nhích được."
Diêu Hiểu Vy nhíu mày, vẫn tỏ ra không hoàn toàn tin tưởng: "Cậu ở trong nhà kho một mình à? Hay còn có ai khác ngoài cậu không?"
Nhạc Linh Âm lúng túng, nhưng cô quyết tâm giữ kín phần thật sự: "Ừ... chỉ có mình tớ thôi, không có ai khác đâu."
Diêu Hiểu Vy nhìn chằm chằm vào Nhạc Linh Âm, rõ ràng không hài lòng với câu trả lời: "Thế Cao Trình Ngôn cứu cậu ra khỏi đó bằng cách nào?"
Nhạc Linh Âm cắn môi, cố gắng giữ vẻ bình thản: "Cậu ấy đến và... dùng sức mạnh của bản thân để phá ổ khóa. Ổ khóa cũ rồi, chắc dễ bị phá thôi."
Diêu Hiểu Vy mở to mắt, hơi ngạc nhiên trước câu chuyện về sức mạnh của Cao Trình Ngôn: "Cậu ấy có thể làm như vậy sao?"
Diêu Hiểu Vy hỏi, dường như bắt đầu hình dung một cách mơ hồ về Cao Trình Ngôn, người mà cô chỉ nghe danh là lạnh lùng và khó gần. Nhưng giờ đây, việc cậu ta giúp Nhạc Linh Âm phá khóa nhà kho lại khiến cô thấy khó hiểu hơn.
Nhạc Linh Âm chỉ cười gượng gạo: "Ừ, cậu ấy khá mạnh mà... Nhưng đừng lo, mọi chuyện ổn rồi."
Diêu Hiểu Vy nhìn Nhạc Linh Âm thêm một lúc nữa, rồi khẽ thở dài, có vẻ miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích đó: "Thôi được, nếu cậu nói vậy... Nhưng tớ vẫn còn thấy lo. Nhớ cẩn thận hơn nhé, Linh Âm, đừng để những chuyện như thế xảy ra nữa."
Nhạc Linh Âm mỉm cười, gật đầu: "Tớ biết rồi, cảm ơn cậu đã lo lắng."
Trong lòng, Nhạc Linh Âm cảm thấy nhẹ nhõm vì đã tạm thời qua mặt được Diêu Hiểu Vy, nhưng cũng không thể tránh khỏi cảm giác áy náy vì đã nói dối bạn mình.
Bên ngoài hành lang đột nhiên vang lên tiếng cãi vả, kéo sự chú ý của cả Nhạc Linh Âm và Diêu Hiểu Vy. Cả hai cô gái quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, và hình ảnh đập vào mắt họ là Cao Trình Ngôn – với gương mặt lạnh lẽo quen thuộc, đang đứng đối diện với Kiều Nhã Anh, một hot girl của trường, người nổi tiếng vì thích Cao Trình Ngôn từ lâu.
Kiều Nhã Anh trông tức giận rõ rệt, đôi mắt cô sáng lên đầy phẫn nộ khi đứng trước mặt cậu, tay nắm chặt lại. Cô đang trách mắng Cao Trình Ngôn một cách gay gắt, giọng nói của cô vang vọng khắp hành lang:
"Cậu đã làm cái gì cả ngày hôm qua? Tại sao lại phớt lờ tôi như vậy? Cậu có biết tôi đã chờ cậu bao lâu không?"
Cao Trình Ngôn vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, không trả lời ngay. Cậu chỉ đứng đó, đôi mắt nâu đỏ trầm tĩnh nhìn Kiều Nhã Anh mà không hề tỏ ra bất kỳ cảm xúc nào. Sự im lặng của cậu càng khiến Kiều Nhã Anh thêm tức giận, đôi môi cô mím lại, giọng nói ngày càng cao hơn:
"Cậu nghĩ cậu là ai chứ? Tôi đã luôn tốt với cậu, quan tâm đến cậu, mà cậu lại phớt lờ tôi như vậy sao?"
Nhạc Linh Âm đứng bên cửa sổ, cảm nhận được không khí căng thẳng giữa hai người ngoài hành lang. Cô vô thức nắm chặt bàn tay mình, trái tim đập nhanh hơn khi nhìn thấy Cao Trình Ngôn bị Kiều Nhã Anh đối mặt một cách đầy giận dữ như vậy. Trong lòng cô có một cảm giác khó tả, vừa căng thẳng, vừa bối rối, nhưng cô không thể rời mắt khỏi cảnh tượng đó.
Diêu Hiểu Vy bên cạnh thì khẽ nhướn mày, ghé sát vào tai Nhạc Linh Âm thì thầm: "Thì ra là Kiều Nhã Anh, cô ta nổi tiếng thích Cao Trình Ngôn, nhưng cậu ta lúc nào cũng lạnh lùng như thế, thật khó để biết cậu ta đang nghĩ gì."
Nhạc Linh Âm chỉ im lặng, không biết phải phản ứng thế nào. Trong lòng cô lúc này có chút gì đó bất an khi chứng kiến cảnh này, nhưng không rõ tại sao. Kiều Nhã Anh rõ ràng đang rất tức giận, còn Cao Trình Ngôn lại chỉ đứng đó, không thèm quan tâm đến những lời trách móc. Dường như giữa họ có một khoảng cách không thể vượt qua, và sự lạnh lùng của Cao Trình Ngôn càng khiến mọi thứ trở nên căng thẳng hơn.
Cuối cùng, Kiều Nhã Anh dường như không thể chịu nổi sự im lặng của Cao Trình Ngôn nữa, cô hét lên: "Cậu có biết tôi đã chờ cậu bao lâu không? Cậu thật sự không có chút tình cảm nào với tôi sao?"
Nhưng Cao Trình Ngôn vẫn không nói một lời, chỉ quay lưng lại, bỏ đi mà không hề nhìn lại, để lại Kiều Nhã Anh đứng đó với ánh mắt đầy thất vọng và tức giận.
Nhạc Linh Âm cảm thấy tim mình khẽ nhói lên khi chứng kiến cảnh đó, nhưng cô không hiểu vì sao mình lại phản ứng như vậy. Cô chỉ biết rằng, hình ảnh của Cao Trình Ngôn – gương mặt lạnh lẽo, bỏ đi không nói một lời – dường như in sâu trong tâm trí cô hơn bao giờ hết.
Khi Cao Trình Ngôn bước vào lớp học, bầu không khí ngay lập tức thay đổi. Cả căn phòng như chìm vào sự lạnh lẽo vô hình. Gương mặt cậu vẫn lạnh lùng, đôi mắt nâu đỏ hờ hững quét qua những người xung quanh. Hàn khí tỏa ra từ cậu mạnh mẽ đến mức khiến không khí xung quanh dường như đặc quánh lại.
Mọi người trong lớp đều cảm nhận được sự băng giá ấy, ai nấy đều run rẩy, né tránh ánh nhìn của Cao Trình Ngôn như thể chỉ một giây chạm phải cũng đủ khiến họ bị "đóng băng" ngay tại chỗ.
Những tiếng trò chuyện tắt lịm ngay khi Cao Trình Ngôn bước qua cửa. Không ai dám mở lời, không ai dám làm bất cứ điều gì có thể thu hút sự chú ý của cậu. Một số học sinh khẽ cúi đầu, giả vờ chúi vào sách vở, nhưng thực tế, họ đang lén lút nhìn Cao Trình Ngôn với ánh mắt vừa sợ hãi, vừa tò mò. Không khí trong phòng học trở nên căng thẳng và nặng nề như có một tảng băng vô hình đang đè nén tất cả.
Nhạc Linh Âm ngồi ở trong lớp, cô cảm nhận được luồng khí lạnh tỏa ra từ Cao Trình Ngôn. Cô khẽ rùng mình, tay siết chặt quyển sách trên bàn để giữ bình tĩnh. Sự hiện diện của cậu lúc này không khác gì một cơn bão băng giá, khiến mọi người trong lớp chìm trong sự im lặng đầy căng thẳng.
Diêu Hiểu Vy bên cạnh cũng nhận ra bầu không khí thay đổi. Cô khẽ liếc nhìn Cao Trình Ngôn rồi ghé vào tai Nhạc Linh Âm thì thầm: "Cậu ấy đúng là đáng sợ. Không biết chuyện gì đã xảy ra ngoài hành lang, nhưng rõ ràng cậu ấy đang rất giận."
Nhạc Linh Âm gật đầu nhẹ, cảm nhận tim mình đập nhanh hơn. Cô không thể không nghĩ đến cuộc chạm trán giữa Cao Trình Ngôn và Kiều Nhã Anh vừa nãy, tự hỏi liệu có phải vì chuyện đó mà cậu lại trở nên lạnh lùng và xa cách đến thế.
Cao Trình Ngôn bước chậm rãi đến chỗ ngồi của mình, ngay bên cạnh Nhạc Linh Âm. Khi cậu ngồi xuống, một lần nữa, bầu không khí lạnh lẽo tỏa ra xung quanh, khiến tất cả mọi người trong lớp chỉ dám nhìn lén hai người họ từ phía xa. Không ai dám trực tiếp nhìn vào cậu, nhưng ánh mắt tò mò vẫn len lỏi từ khắp các góc lớp, như thể mọi người đều cố tìm hiểu xem chuyện gì đang diễn ra giữa Nhạc Linh Âm và Cao Trình Ngôn.
Nhạc Linh Âm cảm nhận được sự hiện diện của Cao Trình Ngôn ngay bên cạnh mình. Trái tim cô như đập loạn lên, nhưng cô cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, giả vờ chăm chú vào cuốn sách trên bàn để không ai nhận ra sự bối rối của mình. Mặc dù không nhìn thẳng vào cậu, cô vẫn cảm thấy được sự hiện diện mạnh mẽ và lạnh lẽo từ cậu, gần như bao trùm cả không gian nhỏ giữa họ.
Diêu Hiểu Vy ngồi phía trên Nhạc Linh Âm, nhận thấy sự căng thẳng trong không khí. Tuy nhiên, thay vì quay xuống làm phiền hai người, cô chọn cách im lặng. Cô chỉ lặng lẽ lấy điện thoại ra và bắt đầu chơi game, như thể chẳng có chuyện gì đáng chú ý đang diễn ra. Mặc dù vậy, đôi khi cô vẫn thoáng liếc mắt xuống phía sau, vừa tò mò vừa thầm quan sát tình hình giữa Nhạc Linh Âm và Cao Trình Ngôn.
Không khí giữa Nhạc Linh Âm và Cao Trình Ngôn lúc này giống như một cơn bão đang chuẩn bị ập đến. Mặc dù không ai nói một lời, nhưng sự im lặng ấy lại nặng nề đến mức khó thở. Những người bạn xung quanh vẫn không ngừng thầm thì, chỉ dám trao đổi với nhau bằng ánh mắt khi lén lút nhìn về phía hai người.
Cao Trình Ngôn ngồi yên lặng, vẻ mặt vô cảm như thường lệ, không tỏ ra rằng cậu chú ý đến sự quan sát của cả lớp. Nhưng với Nhạc Linh Âm, cảm giác có Cao Trình Ngôn ngồi ngay bên cạnh vẫn là một điều khiến cô không thể thở phào nhẹ nhõm.