Khoảng Trời Riêng Của Hai Ta

Chương 22: Sự lo lắng của Diêu Hiểu Vy

Nhạc Linh Âm bước trên con đường quen thuộc dẫn đến trường Nhị Trung, đầu óc cô không ngừng suy nghĩ về chuyện sáng nay. Mọi thứ xung quanh dường như trở nên mờ nhạt trong mắt cô, những hàng cây hai bên đường và tiếng chim hót buổi sáng cũng chẳng thể làm cô vui vẻ như thường ngày.

Gương mặt Nhạc Linh Âm vẫn còn ửng đỏ, không phải vì tiết trời se lạnh mà vì sự xấu hổ chưa nguôi từ những sự việc xảy ra sáng nay.

Nhạc Linh Âm không mang theo balo như mọi khi, bởi đã để quên nó trong lớp 1-A vào tối qua. Cảm giác thiếu thốn ấy làm cô thấy trống trải, không hiểu sao, việc này lại càng khiến cô nghĩ nhiều hơn về chuyện với Cao Trình Ngôn. Nhạc Linh Âm vẫn chưa thể quên được gương mặt lạnh lùng của cậu ta khi áp sát trán vào trán cô, hay tiếng "cốp" của cú đập đầu khiến cả hai đều đau. Mỗi lần nghĩ lại cảnh tượng đó, cô chỉ muốn che mặt đi vì ngượng ngùng.

Đôi chân Nhạc Linh Âm bước đi chậm rãi hơn thường ngày, đôi mắt mơ màng nhìn xa xăm như thể đắm chìm trong dòng suy nghĩ của chính mình.

"Mình đã phản ứng quá đáng... Lẽ ra không nên đẩy cậu ấy như thế..."

Nhạc Linh Âm tự nhủ, lòng tràn ngập sự hối hận. Cảm giác tội lỗi từ chuyện đã hiểu lầm bao thuốc hạ sốt và đẩy Cao Trình Ngôn ra khỏi nhà khiến cô không thể tập trung vào bất cứ điều gì khác. Cô thậm chí không chắc mình sẽ đối mặt với cậu ta thế nào khi gặp lại trong lớp.

Những học sinh khác của Nhị Trung đang tấp nập đi về phía cổng trường, ai cũng đeo balo, trò chuyện vui vẻ. Nhưng Nhạc Linh Âm lại cảm thấy lạc lõng giữa dòng người, đôi má vẫn phảng phất nét đỏ bừng vì bối rối. Cô vén nhẹ mái tóc dài, cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh bên ngoài, nhưng sâu thẳm bên trong, tâm trí cô không ngừng xoay quanh những sự kiện từ sáng nay.

Khi trường Nhị Trung hiện ra trước mắt Nhạc Linh Âm với cổng trường cao lớn và những bức tường trắng quen thuộc, Nhạc Linh Âm khẽ thở dài. Cô bước qua cổng trường, lòng tự hỏi liệu Cao Trình Ngôn có ở trong lớp chưa, không thể tránh khỏi cảm giác hồi hộp khi nghĩ đến việc gặp lại cậu.

Nhạc Linh Âm bước vào lớp học, khẽ liếc nhìn xung quanh. Một vài học sinh đã đến từ sớm, ngồi rải rác ở những góc khác nhau trong lớp. Không khí buổi sáng trong lớp 1-A yên tĩnh lạ thường, chỉ có tiếng vài bạn đang trò chuyện nhỏ nhẹ.

Nhìn thấy chiếc balo quen thuộc của mình vẫn còn treo ngay ngắn cạnh bàn, Nhạc Linh Âm cảm thấy nhẹ nhõm. Cô tiến tới bàn mình, đặt nhẹ tay lên balo như để trấn an bản thân rằng ít nhất thứ này vẫn còn nguyên vẹn sau mọi chuyện hôm qua. Ngồi xuống ghế, cô lập tức rút điện thoại ra để kiểm tra, và ngay khi mở màn hình, hàng loạt tin nhắn từ Diêu Hiểu Vy hiện ra.

Diêu Hiểu Vy (lúc 20 giờ 5 phút) : "Cậu về nhà chưa? Sao lại để balo ở trường vậy? Linh Âm? Cậu bị ốm hay gì hả?"

Diêu Hiểu Vy (lúc 22 giờ 23 phút) : "Tớ gọi mấy lần mà cậu không nghe máy. Cậu đi đâu rồi?"

Diêu Hiểu Vy (lúc 6 giờ 30 phút) : "Linh Âm, sáng nay có tiết thể dục, nhớ mang theo đồ đó nhé!"

Diêu Hiểu Vy (lúc 7 giờ) : "Cậu đâu rồi? Sao không trả lời mình?"

Nhạc Linh Âm thở dài một cách ngao ngán. Cô hiểu rằng Diêu Hiểu Vy đã lo lắng cho mình cả tối qua, nhưng cô không biết phải giải thích thế nào về việc mình bị nhốt trong nhà kho cùng với Cao Trình Ngôn và rồi để cậu ta đưa về nhà. Mọi chuyện dường như quá phức tạp để nói ra, cô không muốn Diêu Hiểu Vy biết quá nhiều về việc này, nhất là sau lời cảnh báo của Cao Trình Ngôn.

Cô bối rối ngồi đó, tay lướt qua màn hình nhưng không biết nên trả lời Diêu Hiểu Vy thế nào. Trong lòng cô chỉ thấy thêm căng thẳng, khi cảm giác tội lỗi và xấu hổ về Cao Trình Ngôn còn chưa nguôi, giờ lại phải đối diện với những câu hỏi từ người bạn thân nhất của mình.

Ngay khi Nhạc Linh Âm còn đang ngập ngừng trước màn hình điện thoại, Diêu Hiểu Vy bất ngờ xuất hiện từ phía cửa lớp, khuôn mặt lộ rõ vẻ buồn bực và lo lắng. Cô bạn thân nhanh chóng tiến về phía Nhạc Linh Âm với dáng đi đầy quyết tâm. Không nói một lời, Diêu Hiểu Vy ôm chầm lấy Nhạc Linh Âm, khiến cô nàng giật mình đến nỗi không kịp phản ứng.

"Hiểu Vy!" Nhạc Linh Âm thốt lên, tay khẽ đẩy Diêu Hiểu Vy nhưng không thể làm gì khác khi bị Hiểu Vy ôm chặt mình đến như thế.

Diêu Hiểu Vy không để tâm đến sự ngạc nhiên của Nhạc Linh Âm, ôm chầm lấy cô một cách dứt khoát. Giọng cô vang lên bên tai Nhạc Linh Âm, có chút trách móc nhưng đầy quan tâm:

"Cậu đã đi đâu cả tối qua? Tại sao không trả lời tin nhắn hay nghe điện thoại của tớ? Cậu có biết tớ đã lo lắng thế nào không?"

Nhạc Linh Âm cứng người lại, cảm nhận vòng tay ấm áp của Diêu Hiểu Vy ôm chặt lấy mình. Trong lòng cô dâng lên cảm giác áy náy, nhưng cũng không biết phải giải thích thế nào để bạn mình hiểu mà không phải tiết lộ chuyện về Cao Trình Ngôn.

Nhạc Linh Âm cố gắng gượng cười, giọng nói lúng túng: "Tớ... tớ xin lỗi. Tối qua tớ có chuyện... và...điện thoại thì bị tắt âm..."

Diêu Hiểu Vy càng siết chặt hơn, không để cho Nhạc Linh Âm thoát khỏi cái ôm. Diêu Hiểu Vy hỏi dồn, giọng điệu vừa hờn dỗi vừa nghiêm túc, rõ ràng không chấp nhận câu trả lời mơ hồ từ Nhạc Linh Âm:

"Cậu không thể qua mặt mình đâu. Kể thật đi! Cậu đã làm gì tối qua mà để balo ở lại trường? Cậu bị ốm rồi à?"

Nhạc Linh Âm cắn môi, cố tìm cách tránh né nhưng rồi nhận ra không thể lẩn trốn mãi. Cô ngập ngừng, đôi mắt tránh ánh nhìn dò xét của Diêu Hiểu Vy:

"Tớ... không phải bị ốm, chỉ là... chiều hôm qua... tớ đã... đã bị nhốt ở nhà kho phía sau trường. Cao Trình Ngôn đã tìm thấy mình và đưa mình về nhà."

Ngay khi vừa nói ra, Nhạc Linh Âm cảm thấy mặt mình nóng lên lần nữa. Cô chưa kịp nghĩ xem nên kể tiếp thế nào thì Diêu Hiểu Vy đã buông ra một tiếng kêu ngạc nhiên: "Cái gì? Cậu bị nhốt trong nhà kho? Và... Cao Trình Ngôn đưa cậu về nhà?"

Diêu Hiểu Vy lùi lại một chút, đôi mắt mở to đầy sửng sốt và tò mò, rõ ràng không bỏ lỡ chi tiết quan trọng này.

Nhạc Linh Âm vội vàng gật đầu, nhưng lại không biết phải nói tiếp thế nào khi thấy ánh mắt dò hỏi của bạn mình: "Chỉ... chỉ là cậu ấy tình cờ đi qua thôi, không có gì đâu mà..."

Diêu Hiểu Vy buông tay ra khỏi Nhạc Linh Âm, rồi thở dài, ngồi xuống ghế cạnh bạn mình. Cô khoanh tay trước ngực, khuôn mặt dần trở nên bớt căng thẳng.

"Được rồi, mình hiểu, Cao Trình Ngôn đã cứu cậu, vậy thì cũng không có gì đáng lo nữa." Diêu Hiểu Vy nói, gật đầu chấp nhận lời giải thích.

Nhạc Linh Âm thở phào nhẹ nhõm khi thấy Diêu Hiểu Vy không hỏi thêm nhiều nữa. Cô giữ im lặng, tránh kể thêm về việc cô và Cao Trình Ngôn thực ra đã bị nhốt chung trong nhà kho hôm qua và Vũ Từ Minh, bạn của Cao Trình Ngôn, đã đến cứu hai người. Cô biết nếu nói ra, Diêu Hiểu Vy sẽ thắc mắc nhiều hơn và rồi mọi chuyện sẽ phức tạp thêm.

Nhạc Linh Âm nhìn sang Diêu Hiểu Vy, người vẫn còn vẻ thắc mắc nhưng không còn tỏ ra gay gắt như trước. Trong lòng cô dâng lên cảm giác tội lỗi vì đã giấu bạn mình một phần sự thật, nhưng cô không muốn mọi chuyện trở nên rắc rối thêm nữa. Cô đành im lặng, tự nhủ rằng chuyện này có lẽ tốt hơn nếu chỉ mình cô và Cao Trình Ngôn biết.

Diêu Hiểu Vy dù đã tạm yên tâm, vẫn không thể không để ý tới sự lúng túng của Nhạc Linh Âm. Cô hạ giọng hỏi nhỏ: "Nhưng mà... cậu có ổn không? Sau chuyện đó, tớ vẫn thấy lo cho cậu..."

Nhạc Linh Âm mỉm cười nhẹ, cố gắng tỏ ra thoải mái hơn: "Ừ, tớ ổn mà, chỉ là chuyện nhỏ thôi. Sáng nay tớ còn uống thuốc hạ sốt nữa. Không sao đâu, đừng lo mà."

Dù cố trấn an Diêu Hiểu Vy, trong lòng Nhạc Linh Âm vẫn còn rất nhiều suy nghĩ, đặc biệt về Cao Trình Ngôn và việc cậu đã làm cho cô. Nhưng cô biết giờ chưa phải lúc để nói sâu hơn về chuyện đó, nhất là khi Diêu Hiểu Vy vẫn đang ngồi cạnh.