Cả căn phòng như đông cứng lại khi trán của Cao Trình Ngôn và Nhạc Linh Âm áp sát vào nhau. Khoảnh khắc đó dường như kéo dài vô tận, không gian xung quanh trở nên im lặng, chỉ còn nghe thấy hơi thở khẽ khàng của hai người.
Cao Trình Ngôn vẫn giữ gương mặt hoàn toàn lạnh lùng, đôi mắt nâu đỏ của cậu hờ hững không biểu lộ cảm xúc, như thể hành động này chỉ là một việc bình thường. Mái tóc đen có chút rối của cậu che khuất một phần trán, ánh sáng buổi sáng hắt lên gương mặt sắc sảo, khiến đôi mắt ấy trông càng thêm bí ẩn. Mặc dù bên ngoài cậu tỏ ra vô cùng điềm tĩnh, trong lòng lại có chút lo lắng khi nhận ra Nhạc Linh Âm vẫn còn hơi nóng.
Cao Trình Ngôn kiểm tra thân nhiệt của Nhạc Linh Âm một cách nghiêm túc, không quan tâm đến khoảng cách quá gần giữa hai người, dù bản thân cũng cảm nhận rõ nhịp tim mình hơi nhanh hơn bình thường.
Trái ngược hoàn toàn với sự điềm tĩnh của Cao Trình Ngôn, gương mặt Nhạc Linh Âm đỏ bừng vì xấu hổ. Cô mở to đôi mắt, trong lòng ngập tràn sự bối rối và lúng túng. Sự gần gũi bất ngờ khiến cô không kịp phản ứng, cả hơi thở cũng trở nên gấp gáp. Mái tóc dài của cô rũ xuống, vài lọn tóc khẽ đung đưa trước trán, gần như chạm vào mặt Cao Trình Ngôn.
Nhạc Linh Âm có thể cảm nhận rõ hơi thở ấm áp của Cao Trình Ngôn, điều đó chỉ khiến cô thêm bối rối, ngại ngùng hơn bao giờ hết. Cô cố gắng không nhìn thẳng vào mắt cậu, vì ánh mắt ấy quá sắc bén và lạnh lẽo, nhưng cũng không thể dời đi ánh nhìn của mình.
Trong tâm trí của Nhạc Linh Âm, mọi thứ rối bời. Cô không hiểu tại sao Cao Trình Ngôn lại hành động như vậy, cảm giác hồi hộp xen lẫn xấu hổ dâng lên từng giây. Cô cảm nhận rõ sự chênh lệch giữa cái lạnh lùng của cậu và sự lo lắng của mình, nhưng lại không thể cử động hay nói gì.
Dù bề ngoài Cao Trình Ngôn vẫn giữ được vẻ lãnh đạm, lại nhận ra biểu hiện xấu hổ của Nhạc Linh Âm. Đôi mắt lạnh lùng của cậu thoáng lay động một chút khi nhìn thấy sự bối rối của Nhạc Linh Âm. Nhưng thay vì thể hiện điều đó, cậu vẫn giữ im lặng, không để lộ bất kỳ suy nghĩ nào. Trong lòng, cậu tự hỏi liệu hành động của mình có khiến cô sợ hãi hay không, nhưng lại nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ ấy. Đây chỉ là việc cậu thấy cần thiết, vì sức khỏe của cô vẫn quan trọng hơn.
Hai người, dù đứng ở khoảng cách gần gũi đến thế, lại như cách xa nhau cả thế giới, mỗi người đều chìm trong suy nghĩ và cảm xúc phức tạp của riêng mình.
Nhạc Linh Âm cảm giác xấu hổ đến cực điểm, không thể chịu nổi sự gần gũi bất ngờ này nữa. Trong cơn bối rối và đầu óc quay cuồng, cô đột nhiên đập mạnh trán mình vào trán của Cao Trình Ngôn, một tiếng "cốp" vang lên rõ ràng trong không gian yên tĩnh. Ngay lập tức, cô hét lên một cách vô thức vì đau và xấu hổ.
"Đau quá!"
Cao Trình Ngôn hoàn toàn không kịp phản ứng, trước khi bị cô làm cho ngã bật ra phía sau, cậu chỉ kịp nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của Nhạc Linh Âm, cô còn lấy tay xoa trán của mình. Cậu mất thăng bằng và ngã ngồi xuống sàn nhà, đôi mắt vẫn mở to đầy ngạc nhiên. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, cậu chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã cảm thấy cánh tay rắn chắc của mình bị lôi kéo bởi Nhạc Linh Âm, người đang phát điên vì sự bối rối.
Với gương mặt đỏ bừng và hơi thở gấp gáp, Nhạc Linh Âm vừa nắm lấy cánh tay của Cao Trình Ngôn vừa lôi mạnh cậu đứng dậy, cô dùng hai bàn tay đẩy tấm lưng cậu, ý đồ muốn đẩy cậu ra khỏi nhà một cách không thương tiếc.
Nhạc Linh Âm đẩy Cao Trình Ngôn tiến thẳng ra cửa trong khi miệng lắp bắp những lời nói tức giận, nhưng những câu từ ấy trở nên lộn xộn đến mức chính cô cũng không biết mình đang nói gì.
"Cậu... cậu... tại sao lại làm thế? Đừng... đừng nghĩ là cậu có thể cứ... cứ thế mà... mà kiểm tra thân nhiệt người khác như vậy!"
Nhạc Linh Âm hét lên trong sự hỗn loạn, giọng nói lạc nhịp vì xấu hổ và tức giận, gương mặt đỏ bừng, đôi mắt chuyển sang hình xoắn óc đang xoay tròn: "Cậu... cậu đi ngay đi! Đừng... đừng có mà quay lại nữa!"
Cao Trình Ngôn không chống cự, cậu chỉ đứng im, đôi mắt nâu đỏ nhìn thẳng vào Nhạc Linh Âm với vẻ khó hiểu. Sự lạnh lùng trên gương mặt cậu vẫn không thay đổi, nhưng trong lòng lại tràn đầy bất ngờ trước phản ứng quá mức của Nhạc Linh Âm.
Trước khi Cao Trình Ngôn kịp nói gì đó, Nhạc Linh Âm đã mạnh mẽ đẩy cậu ra khỏi cửa và đóng sầm cửa lại trước mặt cậu. Cánh cửa vang lên một tiếng "rầm" đầy dứt khoát, để lại Cao Trình Ngôn đứng im lặng bên ngoài.
Nhạc Linh Âm đứng bên trong, mặt đỏ bừng, tim đập loạn nhịp và đầu óc như muốn nổ tung. Cô thở dốc, tựa lưng vào cánh cửa, cố gắng trấn tĩnh lại bản thân nhưng trong lòng vẫn tràn ngập cảm giác bối rối và xấu hổ. Cô không tin rằng mình vừa đẩy Cao Trình Ngôn ra khỏi nhà một cách như thế, những câu nói lộn xộn lúc nãy khiến cô càng thêm bối rối hơn.
Cao Trình Ngôn đứng im lặng trước cánh cửa vừa bị đóng sầm trước mặt mình, gương mặt lạnh lùng không lộ ra chút cảm xúc nào. Cậu khẽ lắc đầu, vẫn không hiểu nổi phản ứng dữ dội của Nhạc Linh Âm, nhưng cũng không có ý định quay lại đối chất.
Cao Trình Ngôn rút điện thoại ra, gọi một chiếc taxi, sau đó đứng đợi trong im lặng. Một lúc sau, chiếc xe đến và cậu bước lên, hướng về nhà mình, không nói thêm lời nào.
Trong khi đó, bên trong nhà, Nhạc Linh Âm vẫn còn cảm thấy tim mình đập thình thịch. Cô nhanh chóng lao vào nhà bếp, đứng trước bồn rửa tay và cảm thấy đầu óc quay cuồng vì xấu hổ. Bằng một động tác gấp gáp, cô vặn vòi nước lạnh rồi hối hả dùng hai tay hứng nước, tạt mạnh lên mặt mình. Cảm giác nước mát lạnh chảy xuống mặt giúp cô tỉnh táo lại một chút, nhưng trong lòng cô vẫn còn rối bời không ngừng.
Nước lạnh tràn qua đôi má đỏ bừng của Nhạc Linh Âm, nhưng không thể làm dịu đi cơn xấu hổ đang trào dâng. Nhạc Linh Âm hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, cố gắng sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.
Mình vừa làm cái gì thế này?
Nhạc Linh Âm thầm trách bản thân, cảm giác tội lỗi và ngại ngùng đan xen. Mỗi lần nghĩ lại cảnh cô đập trán vào Cao Trình Ngôn, rồi lôi cậu ta ra khỏi nhà như một cơn cuồng phong, cô chỉ muốn độn thổ ngay lập tức.
Nhưng điều khiến Nhạc Linh Âm lo lắng hơn cả là Cao Trình Ngôn đã thấy rõ biểu hiện kỳ lạ của mình.
Cao Trình Ngôn bây giờ sẽ nghĩ gì về mình?
Nhạc Linh Âm tự hỏi, nhưng rồi lại cố gắng gạt đi suy nghĩ đó. Cô đứng trước bồn rửa thêm vài giây, để nước lạnh tiếp tục làm dịu đi sự nóng ran trên gương mặt, trước khi quyết định quay trở lại đối mặt với thực tế.
Nhạc Linh Âm lau khô mặt, hít một hơi sâu để bình tĩnh lại và quay về phía bàn ăn. Trước mắt cô là bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn, đồ ăn bày biện gọn gàng và ngăn nắp, rõ ràng là do Cao Trình Ngôn làm.
Gương mặt đỏ như máu của Nhạc Linh Âm dường như càng bừng lên khi nhìn thấy đĩa thức ăn và ly nước nóng đã nguội bớt. Ngay bên cạnh đĩa thức ăn là những viên thuốc cảm được đặt trên chiếc đĩa sạch sẽ, để đó một cách bình thản, như một dấu ấn lặng lẽ của sự hiện diện ngắn ngủi của cậu ta trong buổi sáng nay.
Nhạc Linh Âm ngồi xuống bàn, ánh mắt không rời khỏi những gì trước mặt, cảm giác xấu hổ và bối rối vẫn chưa tan biến. Cô bắt đầu cảm nhận rõ sự tội lỗi dâng lên trong trái tim. Vừa mới đây, cô đã đẩy Cao Trình Ngôn ra khỏi nhà mà không kịp nghĩ đến những điều mà cậu đã làm vì cô. Mọi hành động của cậu ta, từ việc chăm sóc cô khi bị sốt, chuẩn bị bữa sáng cho cô, cho đến việc cậu ta tỏ ra lạnh lùng, tất cả đều vì quan tâm đến cô.
Nhạc Linh Âm đưa tay cầm đũa, nhưng đầu óc vẫn quay cuồng với cảm giác xấu hổ và tội lỗi.
Mình đã phản ứng quá mức... và còn làm cậu ấy ngã nữa...
Nhạc Linh Âm cắn nhẹ môi, cúi đầu nhìn đĩa thức ăn trước mặt, tay run run khi gắp một miếng nhỏ đưa lên miệng. Dù đồ ăn ngon và được chuẩn bị cẩn thận, vị giác của cô dường như tê liệt bởi cảm xúc hỗn độn trong lòng.
Cảm giác tội lỗi dần dần lấn át mọi suy nghĩ khác. Cô liếc nhìn những viên thuốc nằm ngay ngắn trên chiếc đĩa nhỏ, như một lời nhắc nhở rằng Cao Trình Ngôn đã ở đây, đã ở cạnh cô một cách thầm lặng mà không cần sự đáp lại. Trái tim Nhạc Linh Âm nặng trĩu, cô cảm thấy mình đã hành động quá ích kỷ mà không nghĩ đến cảm xúc của người khác.
Nhạc Linh Âm chầm chậm uống ly nước đã nguội bớt, cảm giác làn nước trôi qua cổ họng nhưng không thể xoa dịu được tâm trạng của mình. Nhạc Linh Âm ngồi đó, cố gắng hoàn thành bữa sáng để chuẩn bị đi học, nhưng trong đầu chỉ toàn là hình ảnh và suy nghĩ về Cao Trình Ngôn, sự xấu hổ và tội lỗi đan xen khiến cô khó lòng tập trung vào bất cứ điều gì khác.