Khoảng Trời Riêng Của Hai Ta

Chương 20: Sự lạnh lùng và ấm áp

Lúc 6 giờ sáng ở một thành phố bình yên, bầu trời vừa mới nhuộm màu xanh nhạt, với ánh hừng đông mờ ảo len lỏi qua những đám mây mỏng. Những tia nắng đầu tiên dịu nhẹ phản chiếu lên các tòa nhà, làm cho chúng như được phủ một lớp ánh sáng vàng mềm mại. Đường phố vắng vẻ, chỉ có tiếng chim hót líu lo vang lên từ các tán cây dọc hai bên đường. Những chiếc lá còn vương lại giọt sương đêm, lấp lánh trong ánh bình minh.

Tiếng bước chân thỉnh thoảng vang lên khi có vài người tập thể dục buổi sáng, nhẹ nhàng đi qua những công viên nhỏ với thảm cỏ xanh mướt và hoa đang bắt đầu nở. Cửa hàng cà phê mở cửa sớm, tỏa ra mùi thơm của hạt cà phê mới rang quyện cùng hương bánh mì nướng. Không khí trong lành, mát mẻ, mang theo chút hơi ẩm của đêm qua nhưng đã bắt đầu ấm dần lên với ánh nắng mặt trời.

Xe cộ thưa thớt, hầu hết mọi người còn đang chìm trong giấc ngủ. Tiếng động cơ của vài chiếc xe máy hay ô tô vang lên từ xa, nhưng không phá vỡ sự yên bình tổng thể. Thành phố như đang thở một nhịp thật chậm, chuẩn bị cho một ngày mới.

Tiếng chuông báo thức vang lên đều đều trong phòng, phá tan bầu không khí yên tĩnh của buổi sáng. Nhạc Linh Âm mơ màng mở mắt, tay vô thức với lên đầu giường tìm điện thoại nhưng chỉ chạm vào khoảng trống. Cô khựng lại, đôi mắt đang mờ mịt dần mở to, có chút hoang mang. Không tìm thấy điện thoại đâu cả.

Bỗng những ký ức của tối hôm qua ập về trong đầu như một cuốn phim quay chậm. Nhạc Linh Âm nhớ lại mình đã bị nhốt trong nhà kho cũ kỹ phía sau trường học, một nơi luôn toát lên vẻ âm u, lạnh lẽo. Điều đặc biệt là không chỉ mình cô bị nhốt mà còn bị nhốt chung với Cao Trình Ngôn, nam thần của Nhị Trung, nổi tiếng với vẻ ngoài đẹp trai nhưng lại lạnh lùng và vô cảm.

Nhạc Linh Âm khẽ rùng mình khi nhớ tới sự việc. Lúc đó, cô cảm thấy người mình nóng bừng, đầu óc choáng váng vì cơn sốt bất ngờ ập đến. Trong lúc mọi thứ như dần trở nên mơ hồ, cô nhớ rõ gương mặt của Cao Trình Ngôn thoáng hiện lên sự lo lắng mà cô chưa từng thấy trước đây. Cậu ta đã bế cô về nhà trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê, và rồi.. đúng, cậu ta đã qua đêm tại nhà mình.

Tim Nhạc Linh Âm đập thình thịch khi nghĩ đến điều này. Cảm giác hỗn loạn dâng lên, không biết phải đối mặt với Cao Trình Ngôn như thế nào vì cậu ấy vẫn còn ở đây. Nhạc Linh Âm chớp mắt vài lần để bình tĩnh lại, rồi từ từ ngồi dậy, chuẩn bị tâm lý cho những gì sắp xảy ra tiếp theo.

Nhạc Linh Âm chầm chậm bước xuống cầu thang, đôi chân như đang cố gắng không gây ra bất kỳ tiếng động nào. Trong không gian yên tĩnh của buổi sáng, ánh nắng vàng nhẹ nhàng len qua khung cửa sổ, chiếu vào phòng khách. Khi cô bước tới, cảnh tượng trước mắt khiến cô khựng lại.

Cao Trình Ngôn ngồi trên ghế sofa, khoác trên mình chiếc áo thun và quần dài của ba cô. Dù trang phục có phần không vừa vặn, nhưng vẫn toát lên một vẻ bình tĩnh và chững chạc. Mái tóc đen hơi rối của cậu ta lấp lánh trong ánh nắng buổi sáng, như phản chiếu sự lơ đễnh và tự nhiên trong từng cử chỉ. Đôi mắt nâu đỏ của cậu, thường ngày lạnh lùng và xa cách, giờ đây đang chăm chú dõi theo bản tin thời sự trên tivi, tạo nên một sự tương phản kỳ lạ với vẻ ngoài sắc sảo của cậu.

Không khí trong phòng yên lặng đến mức Nhạc Linh Âm có thể nghe rõ tiếng tivi phát ra, xen lẫn tiếng chim hót ngoài cửa sổ. Trái tim Nhạc Linh Âm bỗng chốc đập nhanh hơn, cô đứng đó một lúc lâu, không biết phải làm gì hay nói gì trong tình huống lạ lẫm này.

Nhạc Linh Âm đứng đó, tim đập thình thịch, thì đột nhiên Cao Trình Ngôn quay đầu lại. Ánh mắt nâu đỏ của cậu ta đâm thẳng vào cô, lạnh lùng đến mức khiến cô giật mình, như thể toàn bộ không khí trong phòng vừa trở nên ngột ngạt. Đôi mắt ấy không hề lộ ra chút cảm xúc nào, một cái nhìn sắc lạnh và xa cách như thường thấy. Trước ánh mắt đó, Nhạc Linh Âm vô thức nín thở, cảm giác một luồng lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.

Giọng nói của Cao Trình Ngôn vang lên, vô cảm và đều đều, nhưng âm thanh đó như len lỏi vào từng tế bào trong Nhạc Linh Âm, khiến cô bối rối: "Cậu đã khỏe hẳn chưa?"

Nhạc Linh Âm chưa kịp phản ứng, thì Cao Trình Ngôn nói tiếp: "Trông cậu có vẻ ổn nhỉ? Tôi đã chuẩn bị bữa sáng cho cậu, giờ tôi sẽ bắt taxi về nhà thay đồng phục để chuẩn bị đi học."

Lời nói nhẹ nhàng nhưng hoàn toàn thiếu sự ấm áp hay quan tâm, giống như một thông báo đơn thuần. Cao Trình Ngôn từ từ đứng dậy, dáng vẻ điềm tĩnh và dứt khoát. Nhạc Linh Âm đứng im, cảm thấy như mình vừa trải qua một làn gió lạnh, mà tâm trí cô vẫn còn rối bời, không biết phải đáp lại thế nào. Cao Trình Ngôn quả thực đã chăm sóc cho cô tối qua.. nhưng sao cậu vẫn giữ nguyên sự xa cách đến mức đáng sợ như vậy?

Cao Trình Ngôn bước đến gần hơn, đôi mắt nâu đỏ của cậu ta vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng, thậm chí có chút sắc bén hơn khi nhìn Nhạc Linh Âm. Dáng vẻ bình tĩnh của cậu dường như toát ra một sự uy quyền vô hình, khiến không gian xung quanh như ngưng lại trong chốc lát.

"Đừng nói với ai về việc này, kể cả Diêu Hiểu Vy." Giọng nói của Cao Trình Ngôn trầm thấp vang lên, nhưng lần này lại pha chút cảnh cáo rõ rệt.

Nhạc Linh Âm sững sờ trước sự nghiêm túc trong lời nói của Cao Trình Ngôn. Cô biết Diêu Hiểu Vy là người bạn thân nhất của mình, nhưng ánh mắt Cao Trình Ngôn khiến cô hiểu rằng cậu hoàn toàn không muốn chuyện này lan ra ngoài. Cậu ta tiếp tục, giọng vẫn lạnh lùng và đều đặn, như thể cẩn thận nhấn mạnh từng từ một: "Tránh để có lời đồn không hay, nó sẽ gây phiền phức và ảnh hưởng đến cả hai chúng ta."

Những lời này khiến Nhạc Linh Âm như bị đóng băng trong giây lát. Cô cảm nhận được sức nặng trong giọng nói ấy, một lời cảnh báo mà cô không dám xem nhẹ. Cao Trình Ngôn không để lộ bất kỳ biểu cảm nào, nhưng Nhạc Linh Âm có thể cảm nhận được rằng đây không phải là lời đề nghị mà là một yêu cầu bắt buộc.

Cao Trình Ngôn khẽ vuốt lại cổ áo thun rộng hơn so với vóc dáng của cậu, đôi mắt nâu đỏ vẫn không rời khỏi Nhạc Linh Âm. Giọng nói của cậu lại vang lên, lạnh lùng và ngắn gọn, như thể muốn dứt khoát kết thúc mọi chuyện ở đây: "Áo thun và quần dài của ba cậu, tôi sẽ trả lại vào ngày mai."

Những lời nói ấy không mang theo chút cảm xúc nào, chỉ như một câu thông báo mang tính chất lịch sự. Cao Trình Ngôn không hề tỏ ra lúng túng hay ngại ngùng khi mặc quần áo của ba cô, mà ngược lại, phong thái của cậu vẫn vô cùng tự tin và thản nhiên. Nhạc Linh Âm không biết phải đáp lại thế nào, chỉ gật đầu một cách máy móc.

Sau khi nói xong, Cao Trình Ngôn cầm lấy chiếc điện thoại của mình rồi cẩn thận bỏ vào túi quần. Cậu khẽ nhìn đồng hồ treo tường, như đang tính toán thời gian bắt taxi về nhà trước khi đi học, mọi hành động của cậu đều tỏ ra có sự kiểm soát hoàn hảo.

Cao Trình Ngôn cảm nhận được sự khác lạ của người đứng sau lưng mình, cậu đành quay lại và bước về phía Nhạc Linh Âm, ánh mắt của cậu vẫn không thay đổi, lạnh lùng và khó đoán.

Khi Cao Trình Ngôn đến gần, Nhạc Linh Âm đột nhiên cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Cô nhận ra điều gì đó lạ lùng từ ánh mắt cậu, như có một sát khí vô hình khiến không gian xung quanh cô chùn xuống. Bản năng của cô bảo rằng có gì đó không ổn, và cô vô thức lùi lại một bước.

Nhưng Cao Trình Ngôn không dừng lại, cậu tiếp tục tiến gần hơn, không nói một lời. Sự im lặng đáng sợ ấy chỉ làm cho bầu không khí thêm ngột ngạt, khiến cho Nhạc Linh Âm càng lùi lại ra phía sau. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, cô không biết mình nên phản ứng thế nào. Rồi, trong khoảnh khắc đó, cô bất ngờ mất thăng bằng và ngã ngồi xuống sàn nhà, trái tim đập loạn nhịp vì hoảng loạn.

"Ui... da..."

Nhạc Linh Âm ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn còn lo lắng, nhưng trước khi kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, Cao Trình Ngôn đã cúi đầu xuống thật nhanh. Cậu ta đột ngột áp trán mình vào trán cô, làm Nhạc Linh Âm sững sờ. Khoảng cách giữa hai người giờ chỉ còn một hơi thở, sự gần gũi bất ngờ khiến cô hoàn toàn ngạc nhiên và không kịp phản ứng.

"Vẫn còn hơi nóng."

Giọng nói của Cao Trình Ngôn vang lên, nhưng lần này không còn lạnh lùng nữa mà nhẹ nhàng hơn hẳn, như thể cậu đang kiểm tra thân nhiệt của cô. Nhạc Linh Âm cảm nhận được sự ấm áp từ trán cậu, trong thoáng chốc, sát khí kia dường như biến mất, chỉ còn lại sự lo lắng ẩn giấu sau đôi mắt nâu đỏ của Cao Trình Ngôn.