Sau khi tắm rửa xong, Nhạc Linh Âm bước ra khỏi phòng tắm, khoác trên mình chiếc đầm ngủ dài hình con gấu nâu đáng yêu. Chiếc đầm có chất liệu mềm mại, thoải mái ôm lấy dáng người nhỏ nhắn của cô, nhưng vẫn đủ rộng để cô có thể cảm thấy dễ chịu sau cơn sốt. Mái tóc dài của cô vẫn còn hơi ẩm, vài lọn tóc buông lơi xuống vai, tạo nên một vẻ dịu dàng và tự nhiên. Khuôn mặt cô hồng hào hơn nhờ tác dụng của nước ấm, nhưng vẫn có chút yếu đuối sau cơn sốt, đôi mắt to tròn của cô giờ đây ánh lên một chút ngượng ngùng và bối rối.
Khi bước ra phòng khách, Nhạc Linh Âm không ngờ lại chạm mặt Cao Trình Ngôn ngay lúc này. Cao Trình Ngôn cũng vừa tắm rửa xong, mái tóc ẩm rủ xuống trán, gương mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh nhưng khiến mọi thứ xung quanh trở nên khác biệt. Khoảnh khắc hai người đối diện nhau trong không gian yên lặng của phòng khách, Nhạc Linh Âm không khỏi cảm thấy một sự ngượng ngùng len lỏi trong tim mình. Cô không biết phải nói gì, chỉ đứng đó, nhìn Cao Trình Ngôn trong vài giây.
Trong bộ đầm ngủ hình gấu nâu làm cho Nhạc Linh Âm trông vừa đáng yêu vừa có chút mỏng manh, trái ngược hoàn toàn với vẻ lạnh lùng, nghiêm nghị của Cao Trình Ngôn. Cảm xúc trong cô lúc này phức tạp, pha lẫn giữa sự bối rối, ngượng ngùng và một chút bất ngờ khi nghĩ về việc hai người đang cùng nhau trong không gian riêng tư như thế này. Cô vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ cảm xúc của mình, nhưng có một điều cô chắc chắn.
Cao Trình Ngôn không còn là người mà cô từng nghĩ – cậu không lạnh lùng đến đáng sợ như trước.
Trong đôi mắt Nhạc Linh Âm, có một sự xao động nhẹ nhàng. Cô cúi đầu, nắm chặt hai tay trước ngực, cảm giác ngượng ngùng nhưng cũng không kém phần dễ chịu.
"Cậu... tắm xong rồi à?" Nhạc Linh Âm hỏi, giọng nói khẽ khàng, phá vỡ sự im lặng giữa hai người.
Cao Trình Ngôn đứng đó với dáng vẻ điềm tĩnh và sự lạnh lùng đặc trưng của mình, tạo ra một bầu không khí mạnh mẽ nhưng xa cách. Vừa được tắm xong, mái tóc đen của cậu vẫn còn hơi ẩm và rủ xuống trán, tạo thêm sự sắc nét cho gương mặt lạnh như băng kia. Từng sợi tóc mềm mại khẽ vương trên gò má, nhưng không che lấp được ánh mắt sắc sảo, đầy bí ẩn.
Đôi mắt màu nâu đỏ của Cao Trình Ngôn trông như những viên hổ phách đậm, ánh lên vẻ bình tĩnh và khó đoán, nhưng có chiều sâu đến lạ. Ánh mắt ấy khiến người đối diện cảm thấy vừa bị cuốn hút vừa có chút dè dặt, vì sự lạnh lùng và vô cảm mà cậu luôn toát ra. Dưới ánh đèn phòng khách, đôi mắt của Cao Trình Ngôn sáng lên trong ánh nhìn trầm tĩnh, như thể cậu luôn quan sát mọi thứ một cách cẩn trọng mà không bao giờ để cảm xúc của mình lộ rõ.
Gương mặt của Cao Trình Ngôn mang nét góc cạnh mạnh mẽ với cằm sắc sảo và sống mũi cao, hài hòa với đôi môi mỏng lúc nào cũng khép lại, toát lên sự kín đáo và khó gần. Dáng người cao ráo, vai rộng và tư thế vững chắc của Cao Trình Ngôn càng làm tăng thêm cảm giác an toàn nhưng cũng đầy xa cách.
Dù khoác trên mình bộ quần áo của ba Nhạc Linh Âm, Cao Trình Ngôn vẫn toát ra khí chất lãnh đạm vốn có, không hề lạc lõng. Sự tự chủ, bình tĩnh trong mọi hành động của cậu khiến người khác khó mà đoán được cậu đang nghĩ gì hay cảm thấy gì, tạo ra một sức hút kỳ lạ mà cũng đáng sợ.
Cao Trình Ngôn ngồi xuống ghế sofa, dáng vẻ thoải mái nhưng vẫn giữ được sự lạnh lùng thường thấy. Cậu ngả lưng vào ghế, đôi mắt nâu đỏ trầm ngâm nhìn thẳng về phía Nhạc Linh Âm, ánh nhìn sắc sảo nhưng có chút dịu lại khi cậu cất giọng.
"Cậu thấy sao rồi? Cơn sốt đã hạ hết hoàn toàn chưa?" Cao Trình Ngôn hỏi, giọng trầm thấp, đều đặn nhưng không thể hiện quá nhiều cảm xúc.
Nhạc Linh Âm cũng ngồi xuống bên cạnh, hơi ngập ngừng trước câu hỏi quan tâm hiếm hoi của Cao Trình Ngôn. Cô đưa tay chạm nhẹ lên trán, như để kiểm tra chính mình, rồi mỉm cười khẽ, cảm giác ngượng ngùng tràn ngập trong lòng.
Nhạc Linh Âm đáp, giọng nhẹ nhàng: "Tớ thấy đỡ hơn rồi, cảm ơn cậu... đã chăm sóc tớ vào lúc đó. Nếu không có cậu, chắc tớ sẽ... không biết thế nào."
Nhạc Linh Âm cúi đầu, đôi tay đan vào nhau, không dám nhìn thẳng vào Cao Trình Ngôn vì vẫn cảm thấy chút bối rối. Trong khi đó, Cao Trình Ngôn vẫn giữ ánh mắt quan sát cô một cách bình tĩnh. Cao Trình Ngôn không nói thêm gì, chỉ khẽ gật đầu, như thể điều đó là lẽ đương nhiên, nhưng sự quan tâm thầm lặng từ cậu lại khiến không khí giữa họ trở nên ấm áp một cách kỳ lạ.
Sự yên lặng giữa hai người không nặng nề mà lại chứa đựng một sự kết nối vô hình. Nhạc Linh Âm chợt nhận ra, dù Cao Trình Ngôn vẫn lạnh lùng, cậu ấy không hề vô tâm như vẻ bề ngoài.
Cao Trình Ngôn ngồi thẳng lưng, đôi mắt nâu đỏ khẽ dao động khi cậu nhẹ nhàng hỏi, giọng vẫn bình tĩnh: "Ba mẹ cậu đâu?"
Nhạc Linh Âm hơi khựng lại trước câu hỏi. Cô cúi đầu, đôi tay đan vào nhau, ngập ngừng một chút trước khi trả lời, giọng cô nhỏ nhẹ: "Ba mẹ tớ đang công tác ở Mỹ... Họ phải làm việc ở đó khoảng ba tháng nữa mới về."
Nhạc Linh Âm cười nhẹ, nhưng nụ cười có chút gượng gạo: "Hiện tại, tớ sẽ sống một mình trong nhà và tự lo mọi việc, kể cả việc tự đi học, nấu cơm."
Cô nói điều này một cách bình thản, như thể việc tự chăm sóc bản thân là chuyện thường tình. Nhưng sâu trong đôi mắt, có một thoáng buồn hiện lên, vì cảm giác cô đơn khi phải sống một mình trong căn nhà.
Cao Trình Ngôn im lặng nghe cô nói, đôi mắt thoáng qua một chút suy tư, giọng nói trầm thấp nhưng không giấu được một chút quan tâm: "Vậy là cậu sẽ ở đây một mình suốt ba tháng."
Nhạc Linh Âm đáp, cố gắng cười để trấn an chính mình và cả cậu: "Ừm... tớ quen rồi, nên cũng không có vấn đề gì đâu. Chỉ cần tự chăm sóc bản thân là được."
Cao Trình Ngôn im lặng một lúc, ánh mắt cậu nhìn về phía Nhạc Linh Âm nhưng không nói thêm gì. Tuy bề ngoài vẫn giữ vẻ lạnh lùng, nhưng trong lòng, cậu dường như đang suy nghĩ nhiều hơn về tình cảnh của cô bạn cùng bàn yếu đuối, phải tự lo liệu mọi việc mà không có ai bên cạnh.
Nhạc Linh Âm sau khi thấy Cao Trình Ngôn chăm sóc mình một cách chu đáo như vậy, cô cảm thấy lòng tràn ngập sự biết ơn. Dù Cao Trình Ngôn có lạnh lùng đến đâu, thì việc cậu chăm sóc cô lúc ốm đã khiến cô cảm động sâu sắc. Cô ngập ngừng một lát rồi nhìn vào cậu, đôi mắt tràn đầy sự chân thành.
"Cao Trình Ngôn... Tớ muốn cảm ơn cậu vì đã giúp đỡ tớ ngày hôm nay. Nếu có gì tớ có thể làm để trả ơn, cậu cứ nói với tớ nhé." Giọng cô nhỏ nhẹ, nhưng sự chân thành trong từng lời nói hiện rõ.
Cao Trình Ngôn liếc nhìn Nhạc Linh Âm, đôi mắt nâu đỏ của cậu không biểu lộ nhiều cảm xúc. Cao Trình Ngôn ngả người ra ghế, ánh mắt lơ đãng nhìn lên trần nhà, như thể lời đề nghị của cô không làm cậu mảy may động lòng.
Cao Trình Ngôn đáp, giọng nói trầm thấp và lạnh nhạt, không một chút hứng thú: "Không cần đâu, cậu không cần phải bận tâm."
Lời nói của Cao Trình Ngôn thốt ra nhẹ nhàng, nhưng mang theo một sự xa cách quen thuộc. Cậu không muốn nhận sự trả ơn hay sự cảm kích từ người khác, đặc biệt là từ Nhạc Linh Âm, vì với cậu, việc giúp đỡ một cô gái đặc biệt quan trọng với mình chỉ đơn giản là một hành động không cần sự đền đáp.
Nhạc Linh Âm có chút lúng túng trước phản ứng lạnh lùng của Cao Trình Ngôn. Cô đã mong rằng cậu sẽ nhận lời cảm ơn của cô với một chút ít nồng nhiệt hơn, nhưng đáp lại là sự dửng dưng, khiến cô không biết nên nói gì thêm. Nhưng dù vậy, Nhạc Linh Âm vẫn âm thầm quyết tâm tìm cách để báo đáp cậu một ngày nào đó.