Khoảng Trời Riêng Của Hai Ta

Chương 18: Ngủ qua đêm

Lúc hơn 10 giờ đêm, Nhạc Linh Âm từ từ tỉnh lại, đầu óc cô đã tỉnh táo hơn nhưng vẫn cảm nhận được một chút mệt mỏi. Cô ngồi dậy trên giường, xung quanh căn phòng chìm trong ánh sáng dịu nhẹ của đèn ngủ, hòa quyện với ánh trăng bạc chiếu qua khung cửa sổ. Ngoài kia, ánh trăng tròn sáng rực tỏa ra một bầu không khí yên tĩnh và thanh bình, mang đến sự mát mẻ sau một ngày dài.

Nhạc Linh Âm ngẩng đầu lên và chợt thấy Cao Trình Ngôn đang ngồi ngủ gật dưới sàn cạnh giường. Cậu ngồi tựa lưng vào tường, đôi mắt nhắm nghiền và hơi thở đều đặn, gương mặt điển trai trong ánh trăng trở nên dịu dàng và lạ lẫm. Ánh sáng bạc của trăng chiếu rọi lên gương mặt Cao Trình Ngôn, làm nổi bật đường nét góc cạnh mạnh mẽ, sống mũi cao thẳng và đôi môi mím chặt như thường lệ, nhưng lúc này không còn vẻ nghiêm nghị lạnh lùng như khi cậu tỉnh thức.

Ánh sáng mờ ảo khiến mọi thứ xung quanh thêm phần lãng mạn, trong khoảnh khắc đó, Nhạc Linh Âm nhìn thấy một Cao Trình Ngôn hoàn toàn khác. Dưới ánh trăng, vẻ đẹp trai của cậu càng trở nên nổi bật, không chỉ bởi ngoại hình, mà còn bởi sự kiên nhẫn và chăm sóc âm thầm của cậu suốt đêm. Cô ngắm nhìn cậu, tim đập nhẹ nhàng khi nhớ lại sự quan tâm cậu dành cho mình. Cao Trình Ngôn trông thật yên bình và cũng thật mạnh mẽ.

Nhạc Linh Âm không thể không cảm thấy xúc động khi nhìn Cao Trình Ngôn trong trạng thái này. Cô ngồi im lặng, đôi mắt lấp lánh trong ánh trăng khi cảm nhận rõ ràng sự ấm áp lan tỏa trong lòng. Dù Cao Trình Ngôn có lạnh lùng đến đâu, khoảnh khắc này đã khiến cô nhận ra rằng, đằng sau vẻ ngoài ấy là một con người chân thành và ấm áp mà cô dần muốn hiểu thêm.

Cao Trình Ngôn bất ngờ tỉnh dậy, cảm nhận được ánh mắt đang dõi theo mình. Cậu mở mắt chậm rãi, đôi mày nhíu lại theo thói quen khi vừa tỉnh giấc. Ánh trăng vẫn chiếu rọi vào căn phòng, tạo nên một bầu không khí yên tĩnh và dịu nhẹ.

Cao Trình Ngôn ngước lên và bắt gặp ánh mắt của Nhạc Linh Âm. Cô đang ngồi trên giường, khuôn mặt cô rạng ngời trong ánh sáng bạc của đêm trăng, đôi mắt lấp lánh, như thể có điều gì đó muốn nói nhưng lại không thốt nên lời. Trong khoảnh khắc, hai ánh mắt chạm nhau, khiến không gian như chùng lại, im ắng nhưng không hề xa cách.

Cao Trình Ngôn vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, nhưng trong lòng lại có chút bối rối vì ánh mắt dịu dàng của cô. Cao Trình Ngôn dần nhận ra tình huống hiện tại, Nhạc Linh Âm đang nhìn cậu trong sự yên bình của đêm, còn cậu thì vô tình ngủ gật dưới sàn. Cao Trình Ngôn ngồi dậy, sửa lại tư thế, nhưng không rời mắt khỏi cô.

"Cậu tỉnh rồi à?" Giọng nói vang lên trầm thấp, vẫn lạnh lùng nhưng có chút dịu dàng trong đó, như một sự quan tâm lặng lẽ mà Cao Trình Ngôn hiếm khi để lộ ra.

Nhạc Linh Âm hơi giật mình vì sự bất ngờ nhưng vẫn nở một nụ cười nhẹ, giọng nói khẽ khàng đáp lại: "Ừ, tớ vừa tỉnh... cảm ơn cậu."

Cao Trình Ngôn không trả lời ngay, chỉ khẽ gật đầu, mắt vẫn dõi theo Nhạc Linh Âm, gương mặt cậu dưới ánh trăng trở nên đầy mê hoặc, nét lạnh lùng nhưng cũng chứa đựng một chút gì đó mềm mại mà chỉ những khoảnh khắc như thế này mới bộc lộ. Dù không nói nhiều, nhưng cả hai đều cảm nhận được sự yên bình và ấm áp đang lan tỏa giữa họ, trong không gian tĩnh lặng của đêm.

Nhạc Linh Âm nhìn lên đồng hồ treo tường, mắt cô tròn xoe hốt hoảng khi thấy đã hơn 10 giờ tối.

"Cao Trình Ngôn, muộn rồi! Cậu phải về ngay thôi, nếu không thì..."

Nhạc Linh Âm chưa kịp nói hết câu thì nhớ ra một điều quan trọng.

Cao Trình Ngôn lặng lẽ rút điện thoại ra, nhìn vào màn hình tối đen, cậu bình thản nói, như thể điều đó không khiến cậu bận tâm: "Điện thoại tôi hết pin rồi và tôi cũng không mang theo tiền."

Nhạc Linh Âm đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng đêm yên tĩnh và lặng lẽ, chỉ có ánh trăng và vài chiếc đèn đường leo lét, cô cứ như đang suy nghĩ về điều gì đó.

Cao Trình Ngôn nói tiếp để cắt ngang dòng suy nghĩ của Nhạc Linh Âm: "Bây giờ thì cũng chẳng có chiếc taxi nào ở khu phố vắng vẻ này vào giờ này cả."

Không biết làm thế nào, Nhạc Linh Âm quay lại nhìn Cao Trình Ngôn, ánh mắt đầy lo lắng và bối rối: "Vậy phải làm sao đây? Cậu có thể đi bộ về nhà không?"

Cao Trình Ngôn im lặng trong giây lát, rồi bình tĩnh nhìn Nhạc Linh Âm và nói một cách rất tự nhiên: "Nhà tôi khá xa chỗ này, đi bộ sẽ mất tầm 1 tiếng đồng hồ. Hay là... nếu không phiền, tôi có thể ngủ lại ở đây đêm nay không?"

Nhạc Linh Âm bất ngờ trước lời đề xuất thẳng thừng của Cao Trình Ngôn. Cô lúng túng, chưa biết phải trả lời thế nào. Trái tim cô đập nhanh hơn một chút khi nghĩ đến viễn cảnh này. Nhưng cô cũng hiểu rõ rằng giờ này không còn lựa chọn nào khác.

Cao Trình Ngôn sẽ ngủ lại... nhà của mình?

Cao Trình Ngôn nói giọng trầm ấm nhưng dứt khoát: "Không còn cách nào khác, cậu có phiền không?"

Nhạc Linh Âm ngập ngừng, cảm giác ngượng ngùng bao trùm: "Không... không phiền, chỉ là..."

Cao Trình Ngôn nhìn Nhạc Linh Âm chăm chú, đôi mắt vẫn điềm tĩnh: "Tôi sẽ ngủ ở ghế sofa, đừng lo."

Nhạc Linh Âm thở phào, cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe Cao Trình Ngôn nói vậy: "Vậy được rồi. Cậu có thể ngủ ở ghế sofa trong phòng khách."

Cao Trình Ngôn nhìn Nhạc Linh Âm hỏi thêm: "Tôi có thể sử dụng nhà vệ sinh một chút không? Tôi muốn tắm trước khi ngủ."

Nhạc Linh Âm gật đầu, vẫn có chút bối rối khi Cao Trình Ngôn nói muốn sử dụng nhà vệ sinh để tắm rửa. Cô nghĩ một chút rồi nói: "Nhà vệ sinh ở phòng của tớ và ở ngoài phòng khách khá nhỏ, nếu cậu không phiền, cậu có thể dùng nhà vệ sinh trong phòng của ba mẹ tớ, ở đó rộng rãi hơn."

Cao Trình Ngôn không nói gì, chỉ gật đầu đồng ý. Nhạc Linh Âm cảm thấy tim mình đập nhanh hơn vì chút ngượng ngùng khi phải dẫn cậu vào phòng bố mẹ mình, nhưng cô không có lựa chọn nào khác. Cô nhẹ nhàng đưa cậu đến căn phòng bên cạnh, cẩn thận bật đèn rồi mở cửa.

"Đây là phòng của ba mẹ tớ, cậu có thể sử dụng nhà vệ sinh ở trong phòng này." Nhạc Linh Âm nói khẽ.

Nhìn quanh một lúc, Nhạc Linh Âm nhớ ra rằng Cao Trình Ngôn cần đồ để thay sau khi tắm. Cô mở tủ quần áo của ba mình, lấy ra một chiếc áo thun rộng và quần dài, rồi quay lại đưa cho cậu.

"Cậu thay tạm đồ của ba tớ nhé." Nhạc Linh Âm nói, có chút ngượng ngùng, mặt đỏ ửng khi đưa đồ cho Cao Trình Ngôn.

Cao Trình Ngôn nhận lấy đồ mà không chút do dự, giọng nói trầm ổn: "Cảm ơn."

Nhạc Linh Âm đứng lúng túng một lúc, không biết nên nói gì thêm, cô vội vã rời khỏi phòng để tránh cảm giác ngượng ngùng đang dâng lên trong lòng.

Khi Nhạc Linh Âm quay lại phòng khách, trái tim cô vẫn còn đập nhanh. Dù sự lạnh lùng của Cao Trình Ngôn khiến cô ngại ngùng, nhưng trong tình huống này, cô không thể từ chối việc giúp đỡ cậu. Cô tự nhủ bản thân phải bình tĩnh, rồi ngồi xuống sofa, chờ Cao Trình Ngôn tắm rửa xong.

Nhạc Linh Âm cảm thấy cơ thể mình nóng rực lên, có lẽ là do cơn sốt chưa hoàn toàn hạ nhiệt. Không chịu nổi cảm giác đó, cô nhanh chóng bước vào phòng tắm để ngâm mình trong nước ấm, hy vọng sự ấm áp sẽ giúp cơ thể dịu lại.

Nhạc Linh Âm nhẹ nhàng xoay vòi nước và ngồi xuống trong bồn tắm, làn nước ấm tràn lên, ôm lấy cơ thể mệt mỏi của cô. Hơi nước nhẹ nhàng bốc lên, bao phủ lấy không gian xung quanh, mang đến sự thoải mái mà cô rất cần lúc này. Dòng nước ấm không chỉ giúp cơ thể cô dần bình tĩnh, mà còn giúp đầu óc cô lắng lại.

Nhạc Linh Âm dựa lưng vào thành bồn, ánh mắt lơ đãng nhìn lên trần nhà, nhưng trong lòng cô thì đầy những suy nghĩ về mọi chuyện vừa xảy ra. Hình ảnh Cao Trình Ngôn bế cô về nhà hiện rõ trong tâm trí, gương mặt của cậu khi cúi xuống đỡ cô lên, sự dịu dàng bất ngờ sau vẻ lạnh lùng thường thấy khiến trái tim cô có chút xao động.

Nhạc Linh Âm nhớ lại cái cảm giác ấm áp khi được Cao Trình Ngôn bế trên tay, cơ thể cô lúc đó yếu đuối, nhưng trong vòng tay của Cao Trình Ngôn, cô cảm thấy yên tâm một cách kỳ lạ. Cậu bạn cùng bàn mà cô từng nghĩ là lạnh lùng, xa cách, thậm chí còn thô lỗ, lại chăm sóc cho cô một cách chu đáo như thế khi cô bị sốt. Cao Trình Ngôn không chỉ đưa cô về nhà mà còn gọi bác sĩ, thậm chí tự mình chuẩn bị khăn lạnh và nước cho cô.

Cao Trình Ngôn thực sự đã thay đổi suy nghĩ của mình.

Nhạc Linh Âm thầm nghĩ, nước mắt cô không hiểu sao bỗng rơi nhẹ, có lẽ vì cô xúc động trước sự quan tâm mà cô chưa từng mong đợi từ cậu.

Dưới làn nước ấm, mọi cảm xúc dường như trở nên dịu dàng hơn, trái tim Nhạc Linh Âm cũng đập chậm lại. Cô vẫn chưa hiểu rõ về Cao Trình Ngôn, nhưng bây giờ cô biết rằng, đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng đó là một con người có thể quan tâm đến người khác theo cách rất riêng của mình.