Căn nhà của Nhạc Linh Âm nhỏ nhắn và ấm cúng, nằm trong một khu phố yên tĩnh. Khi cô mở cửa, ánh sáng từ đèn LED sáng dịu nhẹ bên trong lập tức tràn ra, chiếu sáng không gian nhỏ xinh.
Nền nhà được lát bằng gỗ, tạo cảm giác ấm áp và thân thiện dưới chân. Căn phòng khách đơn giản nhưng ấm cúng, với một bộ ghế sofa màu be mềm mại và một bàn trà gỗ nâu. Trên bàn, có một chiếc đèn bàn nhỏ với ánh sáng vàng ấm áp, bên cạnh là vài cuốn sách và một tách trà còn ấm.
Bên cạnh đó là một kệ sách gỗ tự nhiên, trên đó chất đầy sách và một vài bức ảnh kỷ niệm, gợi nhớ về những khoảnh khắc quý giá trong cuộc sống của Nhạc Linh Âm. Những bức tường được sơn màu trắng tinh khiết, mang lại cảm giác thoáng đãng hơn cho không gian.
Cửa sổ lớn ở phía trước cho phép ánh sáng ban ngày chiếu vào, nhưng lúc này chỉ còn ánh sáng vàng từ đèn điện. Những chậu cây nhỏ xinh được đặt trên bệ cửa sổ, thêm phần sức sống và màu xanh cho căn nhà.
Bếp được thiết kế mở, gọn gàng với những thiết bị cơ bản, luôn có một hương thơm nhẹ từ bữa ăn nào đó đang được chuẩn bị. Tất cả những yếu tố ấy tạo nên một không gian thật ấm áp và dễ chịu, nơi Nhạc Linh Âm có thể thoải mái trở về sau những giờ học căng thẳng.
Khi Nhạc Linh Âm vừa bước vào trong nhà, cảm giác chóng mặt bất ngờ ập đến. Cô không kịp phản ứng và đột nhiên ngã sấp xuống, nhưng ngay lập tức, Cao Trình Ngôn đã lao tới, nhanh chóng đỡ lấy cô trước khi cô chạm đất.
"Cậu làm sao vậy?" Giọng của Cao Trình Ngôn có chút lo lắng, nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh thường thấy. Cậu cảm nhận được cơ thể Nhạc Linh Âm nóng rực qua lớp áo sơ mi trắng, khi nhìn gần hơn, cậu thấy mặt Nhạc Linh Âm đỏ ửng, chứng tỏ cô đã bị sốt.
Nhạc Linh Âm cảm thấy hoa mắt, hơi thở của cô trở nên gấp gáp.
"Tớ... tớ không sao." Nhạc Linh Âm cố gắng nói, nhưng giọng nói của cô yếu ớt và run rẩy, không thể thuyết phục được ai.
Cao Trình Ngôn không hề tin lời Nhạc Linh Âm, cậu giữ cô trong vòng tay mình, một tay đặt lên trán cô để cảm nhận nhiệt độ, cậu thốt lên, thể hiện sự lo lắng: "Cậu nóng quá, cần phải hạ sốt ngay."
Nhạc Linh Âm cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, sự kiệt sức và cơn sốt khiến cô không còn sức lực để chống cự. Trong lòng cô dấy lên một cảm giác an tâm lạ thường khi ở trong vòng tay của Cao Trình Ngôn, mặc dù cô đang cảm thấy không khỏe. Cô mơ hồ nhận ra rằng, trong tình huống này, sự chăm sóc của cậu có thể là điều mà cô cần nhất.
"Chúng ta cần phải gọi bác sĩ." Cậu quyết định, giọng nói nghiêm túc.
Cao Trình Ngôn nhìn Nhạc Linh Âm với sự lạnh lùng nhưng cũng đầy lo lắng, như thể muốn làm mọi thứ để giúp cô cảm thấy tốt hơn.
Cao Trình Ngôn để ý thấy chiếc điện thoại bàn nằm trên tủ nhỏ gần đó. Cậu lập tức đi đến, nhanh chóng bấm số gọi bác sĩ trong khi vẫn giữ Nhạc Linh Âm trong tay, lo lắng không ngừng.
"Tôi cần một bác sĩ đến số nhà 12xx, khu phố A. Bạn tôi đang bị sốt và cô ấy có vẻ không ổn."
Cao Trình Ngôn nói ngắn gọn nhưng rõ ràng khi bên kia tiếp nhận cuộc gọi. Giọng cậu đầy quyết đoán, không cho phép bất kỳ sự chần chừ nào.
Trong khi chờ đợi, Cao Trình Ngôn quay lại nhìn Nhạc Linh Âm, thấy cô vẫn đang nằm trong vòng tay mình, hơi thở của cô trở nên dồn dập hơn. Cậu cảm nhận được sự bất an trong lòng, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.
"Cậu ổn chứ?"
Cao Trình Ngôn hỏi, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, như một cách để an ủi: "Bác sĩ sẽ đến ngay. Cậu chỉ cần kiên nhẫn một chút."
Nhạc Linh Âm nhìn Cao Trình Ngôn, ánh mắt cô có chút mơ màng. Cô gật đầu yếu ớt, không muốn làm cậu thêm lo lắng. Thực lòng, cô cảm thấy mệt mỏi và muốn được nghỉ ngơi, nhưng không thể không cảm thấy ấm áp khi được cậu chăm sóc như vậy.
Cao Trình Ngôn cúp máy sau khi gọi cho bác sĩ, rồi quay lại bên cô: "Cậu cần phải nằm nghỉ. Tôi sẽ lấy chút nước và khăn lạnh."
Cao Trình Ngôn nhìn Nhạc Linh Âm, thấy cô đang mệt mỏi và có vẻ lơ đãng. Cậu nhẹ nhàng hỏi: "Phòng cậu ở đâu?"
Nhạc Linh Âm chỉ tay về phía cầu thang.
"Ở trên... phòng bên trái." Nhạc Linh Âm nói, giọng nói yếu ớt.
Không chần chừ, Cao Trình Ngôn nhẹ nhàng bế cô lên, từng bước đi lên cầu thang với sự cẩn thận. Mặc dù căn nhà nhỏ, nhưng mỗi bước đi của cậu đều thể hiện sự vững vàng, quyết tâm đưa cô đến nơi an toàn. Khi đến trước cửa phòng, cậu nhẹ nhàng mở cửa và bước vào.
Căn phòng của Nhạc Linh Âm được trang trí giản dị, với chiếc giường nhỏ màu trắng và những bức tranh treo tường mang lại cảm giác ấm áp. Cao Trình Ngôn đặt cô nằm xuống giường, chỉnh lại chăn cho cô cho thoải mái hơn.
"Cậu nằm nghỉ đi."
Cao Trình Ngôn nói, giọng vẫn dịu dàng nhưng đầy nghiêm túc: "Tôi sẽ quay lại ngay."
Sau khi chắc chắn rằng Nhạc Linh Âm đã nằm thoải mái, Cao Trình Ngôn nhanh chóng đi xuống bếp. Cậu lấy một ly nước ấm và một chiếc khăn sạch chứa đầy nước lạnh bên trong. Không mất nhiều thời gian, cậu đã chuẩn bị xong và trở lại phòng Nhạc Linh Âm.
"Uống nước đi."
Cậu nhẹ nhàng đưa ly nước cho cô, rồi đặt khăn lạnh lên trán cô: "Điều này sẽ giúp hạ sốt."
Nhạc Linh Âm nhận lấy ly nước, cảm ơn Cao Trình Ngôn bằng một nụ cười mệt mỏi. Cô cảm thấy rất được chăm sóc, cô cảm thấy ấm áp trước sự quan tâm của Cao Trình Ngôn. Trong những khoảnh khắc khó khăn này, cô nhận ra rằng, dù trước đây có nghĩ gì về cậu, thì giờ đây, sự lạnh lùng của cậu chỉ là vỏ bọc cho một trái tim đầy lo lắng và chu đáo.
Khi tiếng chuông cửa vang lên, Cao Trình Ngôn lập tức đứng dậy, vội vàng ra mở cửa. Một bác sĩ trung niên đứng bên ngoài, trông có phần hối hận và lo lắng. Gương mặt ông nhăn lại ngay khi nhìn thấy Cao Trình Ngôn, ông cúi đầu xin lỗi:
"Xin lỗi, tôi đến muộn..."
Cao Trình Ngôn không kiềm chế được sự lo lắng, lạnh lùng nói: "Đến trễ quá, cô ấy đang bị sốt cao."
Bác sĩ gật đầu, khuôn mặt vẫn đầy vẻ bối rối:
"Tôi xin lỗi vì đã để cậu phải chờ. Hãy cho tôi vào ngay."
Ông nói, giọng run rẩy. Rõ ràng, ông cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí và không dám phản kháng.
Cao Trình Ngôn nhường đường cho bác sĩ vào nhà, nhưng vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc. Bác sĩ nhanh chóng đi vào phòng của Nhạc Linh Âm, nơi cô đang nằm trên giường, trán đã có khăn lạnh.
"Xin chào, cô bé, hãy để tôi kiểm tra cho cô." Bác sĩ nói, cố gắng giữ giọng điềm tĩnh nhưng vẫn có chút sợ hãi.
Nhạc Linh Âm gật đầu, cảm thấy nhẹ nhõm khi bác sĩ đã đến. Trong khi bác sĩ bắt đầu kiểm tra, Cao Trình Ngôn đứng ở cửa, ánh mắt không rời khỏi Nhạc Linh Âm, không khỏi lo lắng. Cậu cảm thấy như trách nhiệm của mình là bảo vệ và chăm sóc cho cô, việc bác sĩ đến chậm khiến cậu có chút tức giận.
Bác sĩ nhanh chóng làm việc, nhưng trong lòng ông cũng hiểu được sự nghiêm trọng của tình huống, cố gắng tập trung để không làm cho Cao Trình Ngôn thêm lo lắng.
Sau khi bác sĩ hoàn tất việc khám và cho Nhạc Linh Âm uống thuốc hạ sốt, ông thở phào nhẹ nhõm.
"Cô ấy không sao, chỉ bị sốt do cảm lạnh thông thường. Tuy nhiên, cần theo dõi thêm." Ông nói, giọng nói trở nên nhẹ nhõm.
Cao Trình Ngôn lắng nghe từng lời bác sĩ, trong lòng thở phào một hơi. Cậu hỏi, giọng có phần căng thẳng: "Theo dõi như thế nào?"
"Cậu cần đảm bảo cô ấy uống đủ nước, nghỉ ngơi nhiều và kiểm tra nhiệt độ thường xuyên. Nếu sốt không hạ, hoặc có triệu chứng khác như ho, khó thở, hãy gọi tôi ngay." Bác sĩ nhấn mạnh, ánh mắt ông thể hiện sự nghiêm túc.
"Cảm ơn bác sĩ." Cao Trình Ngôn nói, vừa kiên quyết vừa trân trọng. Ông bác sĩ gật đầu, cảm thấy có chút an tâm khi rời khỏi căn nhà.
Khi bác sĩ rời đi, Cao Trình Ngôn trở lại bên giường của Nhạc Linh Âm. Trông cô vẫn còn mệt mỏi, cậu hỏi: "Cậu cảm thấy ổn hơn chưa?"
Nhạc Linh Âm gật đầu, mặc dù cô vẫn còn thấy chóng mặt: "Tớ thấy đỡ hơn một chút, cảm ơn cậu."
Cao Trình Ngôn ngồi xuống cạnh giường, ánh mắt của cậu tràn đầy lo lắng và chăm sóc: "Cậu nên nghỉ ngơi. Tôi sẽ ở đây cho đến khi cậu cảm thấy tốt hơn."
Nhạc Linh Âm cảm thấy ấm lòng trước sự quan tâm của cậu. Những điều mà cô từng nghĩ về Cao Trình Ngôn dường như đang dần thay đổi, khi cô nhận ra rằng sự lạnh lùng của cậu chỉ là một phần của con người phức tạp này, và có lẽ trong những lúc như thế này, cô thực sự cần có cậu bên cạnh.