Nhạc Linh Âm khẽ run lên vì lạnh, khi ba người đứng giữa khu vườn tối tăm, xung quanh chỉ có những hàng cây rậm rạp. Ánh sáng yếu ớt không đủ để soi rõ đường đi, khiến cô càng cảm thấy khó chịu hơn. Gió lạnh thổi qua từng đợt, khiến cô phải ôm chặt lấy cơ thể để giữ ấm.
Nhạc Linh Âm bước chậm chạp phía sau Cao Trình Ngôn và Vũ Từ Minh, cảm nhận sự mệt mỏi ngày càng tăng. Bỗng nhiên, cô cảm thấy hoa mắt, cơ thể như mất hết sức lực. Chân cô lảo đảo, rồi cô ngồi khụy xuống đất.
Sắc mặt của Nhạc Linh Âm trở nên tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy trên trán, hơi thở yếu dần. Cô không còn chịu nổi cái lạnh và sự căng thẳng đã dồn nén suốt thời gian qua.
Thấy cô ngã xuống, Cao Trình Ngôn lập tức quay lại, gương mặt vẫn bình tĩnh nhưng ánh mắt cậu hiện lên sự lo lắng.
"Nhạc Linh Âm!"
Vũ Từ Minh cũng nhanh chóng chạy lại, cúi xuống bên cạnh cô, đôi mắt hiện rõ sự bối rối và lo lắng. Không khí lúc này trở nên nghiêm trọng, và cả hai cậu bạn đều hiểu rằng Nhạc Linh Âm cần được giúp đỡ ngay lập tức.
Vũ Từ Minh vừa cúi xuống bên Nhạc Linh Âm thì điện thoại trong túi bỗng reo lên. Cậu nhanh chóng rút điện thoại ra, thấy là cuộc gọi từ bạn gái mình. Vừa ấn nút nghe, tiếng hét lớn từ đầu dây bên kia vọng ra, khiến cậu giật mình:
"Từ Vũ Minh! Cậu mau về nhà ngay với mình! Có chuyện khẩn cấp!"
Âm thanh từ bạn gái đầy lo lắng và gấp gáp, làm cho Vũ Từ Minh không khỏi lo âu. Cậu cảm thấy bối rối, vừa lo cho Nhạc Linh Âm, vừa không thể bỏ qua lời kêu gọi từ bạn gái.
"Cậu... cậu bình tĩnh đã! Có chuyện gì vậy?" Vũ Từ Minh nói, cố gắng giữ giọng điềm tĩnh.
Giọng cô bạn gái vẫn vang lên trong điện thoại, nhưng cậu chỉ nghe thấy những tiếng kêu gào và sự căng thẳng trong lời nói. Ánh mắt Vũ Từ Minh lướt về phía Nhạc Linh Âm, lúc này đang ngồi khụy trên đất, Cao Trình Ngôn thì vẫn giữ một vẻ mặt lo lắng, nhưng không nói gì.
Vũ Từ Minh quyết định, giọng nói có phần không yên tâm: "Xin lỗi, mình phải về nhà ngay bây giờ, hay là... Cao Trình Ngôn, cậu giúp đỡ cho Nhạc Linh Âm nhé?"
Vũ Từ Minh nhìn Cao Trình Ngôn rồi nhanh chóng đứng dậy, nhưng cậu cũng không quên nhìn về phía Nhạc Linh Âm với ánh mắt đầy lo lắng.
Khi Vũ Từ Minh vừa định rời đi, Cao Trình Ngôn lập tức bước đến và bế ngang Nhạc Linh Âm lên, một kiểu bế công chúa nhẹ nhàng. Hành động của cậu diễn ra quá nhanh khiến cô quýnh lên, ngạc nhiên và vùng vẫy trong tay cậu.
"Buông tớ ra!" Nhạc Linh Âm kêu lên, giọng nói có phần hoảng loạn. Cô không quen với việc bị bế như thế này, cảm giác vừa lạnh vừa mệt càng khiến cô khó chịu hơn.
Cao Trình Ngôn giữ chặt Nhạc Linh Âm, nhưng không mạnh bạo mà chỉ đủ để đảm bảo cô không ngã. Cậu nói giọng điềm tĩnh và lạnh lùng: "Đi bộ trong tình trạng này không an toàn."
Vũ Từ Minh đứng bên cạnh, vẫn còn lúng túng vì cuộc gọi của bạn gái, nhưng giờ cũng không thể không lo cho Nhạc Linh Âm. Cậu nhìn hai người, trong lòng có chút ái ngại.
"Cao Trình Ngôn, cậu có chắc là làm vậy ổn không? Nhạc Linh Âm... có vẻ không thoải mái." Vũ Từ Minh lên tiếng, nhưng Cao Trình Ngôn không trả lời, chỉ nhìn thẳng về phía trước, quyết tâm đưa Nhạc Linh Âm về nhà.
Nhạc Linh Âm vẫn còn vùng vẫy, nhưng phần nào đó, cô cũng cảm thấy ấm áp hơn khi được Cao Trình Ngôn bế trên tay, mặc dù trong lòng vẫn có chút bối rối và ngượng ngùng.
Vũ Từ Minh không còn thời gian để suy nghĩ nhiều, cậu quay đi vội vã, chạy về phía lối ra của khu vườn. Cậu biết Nhạc Linh Âm đang cần được giúp đỡ, nhưng cuộc gọi từ bạn gái mình thực sự không thể chậm trễ.
Sau khi Vũ Từ Minh rời đi, bầu không khí trở nên yên tĩnh hơn. Cao Trình Ngôn vẫn giữ Nhạc Linh Âm trong vòng tay, cố gắng ôm chặt Nhạc Linh Âm.
Nhạc Linh Âm không ngừng nhìn xunh quanh, cảm giác lo lắng và khó hiểu về tình huống hiện tại.
"Cao Trình Ngôn, tớ không cần phải..."
Nhạc Linh Âm lắp bắp, nhưng Cao Trình Ngôn đã im lặng, chỉ chú ý đến việc đưa cô ra khỏi khu vườn tối tăm này.
Cao Trình Ngôn không để ý đến sự phản đối của cô. Dù trong lòng Nhạc Linh Âm đang rất bối rối, nhưng một phần cô cũng cảm thấy an tâm hơn khi có Cao Trình Ngôn bên cạnh.
Khi họ tiến ra khỏi khu vườn, ánh sáng bên ngoài dần dần sáng hơn, tạo cảm giác ấm áp và an toàn hơn.
Khi Cao Trình Ngôn tiến ra khỏi khu vườn tối tăm, Nhạc Linh Âm bỗng nhớ ra chiếc balo của mình vẫn còn ở trong lớp 1-A. Cô quay sang, lo lắng nói:
"Khoan đã! Tớ cần phải lấy balo về nhà!"
Cao Trình Ngôn liếc nhìn cô, rồi lạnh lùng đáp: "Lớp học bây giờ đã đóng cửa rồi."
Giọng nói của Cao Trình Ngôn không cho thấy một chút mềm mỏng nào, chỉ khẳng định rõ ràng rằng không có cách nào khác. Nhạc Linh Âm cảm thấy một chút chùng xuống.
"Tớ phải đem bài tập hôm nay về nhà..." Nhạc Linh Âm nói, giọng có phần nài nỉ nhưng không dám phản kháng quá nhiều trước sự kiên quyết của cậu.
Ánh mắt của Cao Trình Ngôn vẫn hướng về phía trước, như thể đã quyết định mọi thứ: "Điều quan trọng bây giờ là cậu phải về nhà an toàn."
Nhạc Linh Âm cảm thấy sự kiên định trong giọng nói của Cao Trình Ngôn, dần dần, cô nhận ra rằng trong hoàn cảnh này, một người lạnh như tảng băng trôi lại tỏa ra nguồn năng lượng ấm áp đến thế.
Con đường lúc trời tối trải dài yên tĩnh, ánh đèn đường vàng vọt bắt đầu le lói, tạo nên những vệt sáng lung linh trên mặt đường ẩm ướt sau cơn mưa. Không khí trở nên mát lạnh, với làn gió nhẹ thổi qua, mang theo hương thơm của đất ẩm và cây cỏ.
Hai bên đường, những hàng cây râm mát đổ bóng dài, lá cây khẽ rung rinh trong gió, tạo nên âm thanh xào xạc rất nhẹ nhàng. Thỉnh thoảng, có tiếng xe cộ lướt qua, nhưng không nhiều, chỉ là những chiếc xe ô tô lướt nhanh, đèn pha chiếu sáng rực rỡ trên con đường tĩnh lặng.
Cao Trình Ngôn bế Nhạc Linh Âm trong vòng tay, bước đi vững chãi, từng bước chân của cậu phát ra âm thanh khẽ khàng trên mặt đường. Nhạc Linh Âm cảm nhận được hơi ấm từ người cậu, mặc dù trời khá lạnh, nhưng sự chăm sóc của cậu khiến cô thấy an tâm.
Cảnh vật xung quanh dường như dần chìm vào sự yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng bước chân của họ hòa vào với không gian mờ ảo. Những ngọn đèn chiếu sáng êm dịu, như thể đang bảo vệ họ giữa lòng thành phố đang lặng lẽ chuyển mình vào đêm.
Khi Cao Trình Ngôn bế Nhạc Linh Âm đi trên con đường vắng, cậu đột nhiên dừng lại, tầm mắt cậu hạ xuống người cô.
"Nhạc Linh Âm, cậu chỉ đường cho tôi." Cao Trình ngôn nói, giọng điệu vẫn lạnh lùng như mọi khi.
Nhạc Linh Âm bối rối, cô chưa chuẩn bị tinh thần cho việc phải chỉ đường về nhà mình trong tình huống này. Trong đầu cô lướt qua những con đường quen thuộc, nhưng giờ đây, mọi thứ như đều trở nên mờ nhạt. Cô cảm thấy một chút áp lực khi nhận ra rằng mình có trách nhiệm dẫn dắt nam thần của Nhị Trung về nhà của cô.
Nhạc Linh Âm nói, giọng hơi lắp bắp: "À, ừm... đi thẳng rồi rẽ trái ở ngã ba thứ hai. Sau đó, sẽ thấy một quán cà phê bên tay phải."
Cao Trình Ngôn gật đầu, nhưng cô có thể thấy cậu không hoàn toàn hài lòng với sự chỉ dẫn không tự tin của mình. Nhạc Linh Âm cố gắng tập trung, nhắm mắt lại một chút để hình dung lại con đường.
Nhạc Linh Âm tiếp tục, lòng đầy hồi hộp: "Rồi, nếu đi tiếp, chúng ta sẽ đến một công viên nhỏ, ở đó có một lối đi dẫn đến khu phố bên kia."
Cao Trình Ngôn nghe theo chỉ dẫn của Nhạc Linh Âm, nhưng đôi khi ánh mắt cậu lại lướt qua vẻ bối rối của Nhạc Linh Âm. Trong khi cô nói, cô cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, không chỉ vì lo lắng về việc chỉ đường mà còn vì sự gần gũi giữa họ trong khoảnh khắc này.
Nhạc Linh Âm nằm trong lòng Cao Trình Ngôn, cảm nhận rõ ràng từng nhịp thở của cậu. Hơi ấm từ cơ thể cậu lan tỏa, làm cho cô dần cảm thấy an tâm hơn.
Tuy nhiên, trong sâu thẳm tâm trí, cô vẫn không thể quên được những ấn tượng ban đầu về cậu.
Khi mới gặp nhau, cô từng nghĩ Cao Trình Ngôn là người lạnh lùng, đáng sợ. Những lời nói ngắn gọn và cái nhìn xa cách của cậu khiến cô cảm thấy như bị áp lực. Cao Trình Ngôn có vẻ thô lỗ và ít giao tiếp, điều này khiến cô ngại ngùng mỗi khi phải nói chuyện. Cô không thể hình dung được lý do nào khiến một người như cậu lại quan tâm đến mình.
Nhưng giờ đây, khi nằm trong vòng tay của Cao Trình Ngôn, những suy nghĩ ấy dần phai nhòa. Nhạc Linh Âm cảm thấy một sự ấm áp mà trước đây chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ nhận được từ cậu.
Dù cậu vẫn giữ vẻ lạnh lùng bề ngoài, nhưng Nhạc Linh Âm có thể cảm nhận được sự chăm sóc và bảo vệ từ cậu. Có điều gì đó khác biệt ẩn sau cái vẻ ngoài cứng rắn ấy, khiến cô bắt đầu cảm thấy tò mò về con người thật sự của Cao Trình Ngôn.
Nhạc Linh Âm suy nghĩ về cách Cao Trình Ngôn đã bế cô lên và quyết tâm bảo vệ cô trong khoảnh khắc cô đang gặp phải sự khó khăn. Những hành động đó làm lòng cô dâng trào một cảm giác ấm áp và an toàn. Nhạc Linh Âm cảm thấy mâu thuẫn với chính mình.
Có phải cô đã đánh giá sai về cậu? Hay chính những trải nghiệm này đang dần giúp cô nhìn nhận lại Cao Trình Ngôn theo cách khác?
Khi nằm trong lòng Cao Trình Ngôn, trái tim của Nhạc Linh Âm đập nhanh hơn, không chỉ vì sự gần gũi mà còn vì sự thay đổi trong cách nhìn nhận của mình về cậu. Cô muốn tìm hiểu thêm về cậu, về lý do đằng sau vẻ lạnh lùng đó và có thể, cô đã bắt đầu mở lòng hơn với người bạn cùng bàn này.