Trong không gian chật hẹp và tăm tối của nhà kho, ánh trăng mờ nhạt lọt qua những khe gỗ mục nát. Cao Trình Ngôn và Nhạc Linh Âm im lặng ngồi cạnh nhau, không ai nói lời nào, chỉ nghe thấy tiếng thở đều đều của cả hai. Bầu không khí căng thẳng và đầy lo âu.
Bỗng nhiên có một tiếng động lớn vang lên từ phía cửa, khiến cả hai giật mình. Nhạc Linh Âm nhanh chóng đứng dậy, nhưng do ngồi quá lâu trong cái lạnh tê tái, chân cô tê cứng và không giữ được thăng bằng. Cô vấp ngã về phía trước, loạng choạng. Cao Trình Ngôn, phản xạ nhanh chóng, vội vàng đưa tay ra đỡ lấy cô trước khi cô ngã xuống đất.
Sự gần gũi bất ngờ giữa hai người khiến thời gian như ngừng lại. Hai ánh mắt giao nhau, không khí căng thẳng giữa họ như được xoa dịu bởi khoảnh khắc ấy.
Cao Trình Ngôn giữ lấy Nhạc Linh Âm, đôi mắt cậu lạnh lùng nhưng không che giấu sự quan tâm thầm lặng.
Sau khi giúp cô đứng vững, cậu nhẹ nhàng buông tay, giữ một khoảng cách vừa đủ, như thể không muốn cô nhận ra sự lo lắng ẩn sau vẻ ngoài điềm tĩnh của mình.
Cao Trình Ngôn nhìn cô, giọng trầm thấp nhưng rõ ràng:
"Có sao không?"
Câu hỏi đơn giản nhưng lại mang theo chút quan tâm khó nhận ra. Ánh mắt của Cao Trình Ngôn dò xét kỹ lưỡng, muốn chắc chắn rằng Nhạc Linh Âm không bị thương. Dù biểu cảm vẫn bình tĩnh, sự hiện diện của cậu khiến không khí trong nhà kho bớt căng thẳng hơn trước.
Nhạc Linh Âm hơi ngượng ngùng, nhưng cảm thấy an tâm khi có cậu bên cạnh.
Nhạc Linh Âm đứng vững lại sau khi được Cao Trình Ngôn đỡ, đôi tay cô vẫn hơi run vì lạnh và vì khoảnh khắc vừa rồi. Ánh mắt cậu tuy lạnh lùng nhưng khiến cô cảm thấy an toàn, dù lòng vẫn còn chút bối rối.
Cô cúi đầu, vội vàng nói, giọng run rẩy:
"Cảm ơn cậu...tớ không sao."
Giọng cô nhẹ nhàng nhưng rõ ràng mang theo sự căng thẳng, vì vừa trải qua cú ngã và vì không quen với sự tiếp xúc gần gũi này. Nhạc Linh Âm hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh, nhưng trái tim vẫn đập thình thịch trong l*иg ngực.
Trong khoảnh khắc này, sự khác biệt giữa sự lạnh lùng của Cao Trình Ngôn và sự yếu đuối tạm thời của cô tạo nên một bầu không khí đầy mâu thuẫn nhưng cũng không kém phần gắn kết.
Tiếng động bên ngoài càng lúc càng lớn, như thể có ai đó đang cố gắng mở cánh cửa. Cả Cao Trình Ngôn và Nhạc Linh Âm đều căng thẳng, mắt hướng về phía cửa. Đột nhiên, cánh cửa gỗ cũ kỹ kêu răng rắc, rồi từ từ mở ra, phát ra âm thanh rợn người.
Ánh trăng từ bên ngoài tràn vào, chiếu rọi xuống nền đất lạnh lẽo. Cơn gió rét buốt từ ngoài ùa vào, mang theo hơi lạnh còn sót lại từ cơn mưa lớn vừa tạnh. Tiếng gió rít vang lên, khiến không gian trở nên lạnh lẽo hơn. Nhạc Linh Âm khẽ rùng mình, hơi thở cô trở nên gấp gáp, còn Cao Trình Ngôn vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng ánh mắt cậu nhìn chăm chú ra phía cửa, sẵn sàng đối mặt với bất cứ điều gì đang chờ đợi bên ngoài.
Khoảnh khắc này, cả hai như đang đứng trước ranh giới giữa sự bình yên mong manh và một biến cố khó lường.
Một giọng nói cằn nhằn vang lên từ phía cánh cửa, phá vỡ bầu không khí căng thẳng trong kho. Một thiếu niên với dáng vẻ mệt mỏi bước vào, lầm bầm trong miệng:
"Ai mà để mấy cái tủ gỗ chặn cửa như thế này chứ, làm mình kéo ra mệt chết đi được!"
Đó chính là Vũ Từ Minh, bạn của Cao Trình Ngôn và cũng là người đã giấu tai nghe của cậu trong nhà kho này. Vũ Từ Minh thở dài, phủi bụi trên quần áo và lắc đầu, có vẻ không vui lắm với việc phải di chuyển đống đồ nặng.
Nhìn thấy Cao Trình Ngôn và Nhạc Linh Âm đang đứng trong kho, Vũ Từ Minh ngạc nhiên:
"Hai cậu làm gì ở đây vậy? Tôi chỉ giấu tai nghe thôi mà, không ngờ hai người lại bị kẹt thế này!"
Vũ Từ Minh bật cười, không nhận ra sự căng thẳng vừa qua trong nhà kho, trong khi Cao Trình Ngôn nhìn cậu với vẻ mặt không thay đổi. Nhạc Linh Âm vẫn còn đứng đó, vẫn chưa hoàn toàn trấn tĩnh sau chuỗi sự kiện vừa rồi, nhưng dần hiểu ra rằng không có gì nguy hiểm sắp xảy ra.
Cao Trình Ngôn giữ vẻ mặt lạnh lùng, quay sang nhìn Nhạc Linh Âm, giọng nói trầm thấp và lạnh lẽo vang lên trong không gian:
"Đây là Vũ Từ Minh, bạn tôi và cũng là người đã giấu tai nghe của tôi ở đây, nên tôi vào đây để tìm."
Giọng nói không có chút cảm xúc, khiến không khí trong nhà kho trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết. Vũ Từ Minh đứng ngay cửa, cười gượng gạo, nhưng sắc mặt nhanh chóng thay đổi khi cảm nhận được sự lạnh lùng từ bạn mình. Nụ cười của cậu dần biến mất, thay vào đó là nét hoảng sợ và lo lắng.
Cậu lùi lại một bước, hai tay giơ lên như muốn thanh minh: "Ấy, tôi chỉ đùa chút thôi mà... không ngờ lại gây ra rắc rối như vậy."
Dù cố giữ vẻ bình tĩnh, nhưng Vũ Từ Minh không thể che giấu được sự sợ hãi trước ánh mắt băng giá của Cao Trình Ngôn. Cảm giác ngột ngạt bao trùm, khiến cậu càng lúc càng hối hận vì trò đùa tai hại của mình.
Vũ Từ Minh vội vàng giải thích, giọng nói lắp bắp, cố gắng trấn an Cao Trình Ngôn:
"Thật ra là tôi thấy cậu đi lâu quá, nên lo lắng. Đợi mãi không thấy cậu không quay về trường, lại gặp trời mưa, tôi đành chờ tạnh mưa rồi mới đến đây tìm. Khi đến nơi, tôi thấy có ai đó chặn mấy cái tủ trước cửa... lo cho cậu nên tôi mới đẩy hết mấy cái tủ ra để xem chuyện gì xảy ra."
Vũ Từ Minh nhìn Cao Trình Ngôn với vẻ mặt khẩn khoản, hy vọng rằng lời giải thích sẽ làm dịu sự lạnh lẽo từ người bạn của mình. Cậu cố gắng tạo không khí nhẹ nhàng hơn, nhưng sự căng thẳng giữa hai người vẫn chưa hoàn toàn tan biến.
Vũ Từ Minh có vẻ thật sự lo lắng, vì không ngờ trò đùa nhỏ của mình lại biến thành sự việc nghiêm trọng như thế.
Cao Trình Ngôn vẫn giữ nét mặt không biểu lộ cảm xúc, chỉ nhìn Vũ Từ Minh mà không nói gì thêm. Nhạc Linh Âm đứng cạnh cũng cảm nhận được sự căng thẳng trong bầu không khí, nhưng dần hiểu rằng mọi chuyện không nguy hiểm như cô tưởng lúc đầu.
Nhạc Linh Âm lo lắng nhìn Cao Trình Ngôn, sợ rằng cậu có thể tức giận thật sự. Cô nhẹ nhàng kéo tay Cao Trình Ngôn, cảm nhận được sự rắn chắc trong cơ bắp của cậu. Hành động của cô mang chút lúng túng, nhưng lại rất chân thành, như muốn xoa dịu bầu không khí căng thẳng.
Dù chân vẫn còn hơi đau do tê cứng, Nhạc Linh Âm vẫn cố gắng đi cà nhắc lên phía trước, hướng về phía Vũ Từ Minh. Với giọng nói nhỏ nhẹ nhưng chân thành, cô cúi đầu cảm ơn:
"Cảm ơn cậu, Vũ Từ Minh... vì đã đến tìm bọn mình. Nếu không có cậu, có lẽ bọn mình vẫn còn mắc kẹt trong này."
Dù vừa trải qua những giây phút căng thẳng, Nhạc Linh Âm cố gắng nở một nụ cười nhẹ, mong rằng điều này có thể hóa giải sự khó xử giữa Cao Trình Ngôn và Vũ Từ Minh. Cả hai chàng trai đều nhìn cô, không gian dần trở nên bớt nặng nề hơn nhờ sự khéo léo của cô.
Vũ Từ Minh cảm động trước sự dịu dàng và chân thành của Nhạc Linh Âm. Cậu ngẩn người trong giây lát, rồi nở một nụ cười ấm áp, không còn sự hoảng sợ ban đầu. Ánh mắt cậu đầy vẻ cảm kích, giọng nói mềm mại hơn hẳn:
"Nhạc Linh Âm, cậu thật dịu dàng. Bây giờ tôi hiểu vì sao lại có tin đồn rằng Cao Trình Ngôn để ý đến cậu rồi. Cậu xứng đáng nhận được sự quan tâm đó."
Vũ Từ Minh nháy mắt, nhìn thoáng qua Cao Trình Ngôn với một nụ cười tinh nghịch. Cậu bước tới gần cả hai, tỏ rõ ý định muốn "tác hợp" :
"Hai cậu trông rất hợp nhau đấy. Nếu tôi là người ngoài nhìn vào, chắc chắn cũng sẽ nghĩ hai cậu là một cặp rồi."
Câu nói của Vũ Từ Minh vừa nhẹ nhàng vừa hài hước, nhưng lại làm không khí trong kho trở nên khác hẳn. Nhạc Linh Âm đỏ mặt ngay lập tức, còn Cao Trình Ngôn vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng ánh mắt cậu có chút khó đoán khi nhìn Vũ Từ Minh.
Những lời đùa vui đó không chỉ giảm bớt căng thẳng mà còn để lại một chút ngại ngùng giữa ba người, nhất là giữa Nhạc Linh Âm và Cao Trình Ngôn.