"Chúng ta xuống tầng trệt xem thử đi." Cao Trình Ngôn nhìn Nhạc Linh Âm nói.
"Ừm!" Nhạc Linh Âm đứng dậy đi theo sau lưng của Cao Trình Ngôn.
Cả hai cùng nhau bước xuống tầng trệt của nhà kho. Nhạc Linh Âm vẫn còn cảm giác hồi hộp và bất an, nhưng khi nhìn sang Cao Trình Ngôn, cậu ta lại trông vô cùng bình tĩnh, không hề có vẻ gì là bị dao động. Điều đó vừa khiến cô an tâm, vừa làm cô cảm thấy lo lắng.
Khi họ đến gần cánh cửa chính, Cao Trình Ngôn tiến lại, đặt tay lên nắm cửa và thử xoay, nhưng nó vẫn kẹt cứng như lúc đầu. Cậu không bỏ cuộc, cố gắng dùng sức đẩy mạnh cánh cửa, đến mức những tiếng kẽo kẹt phát ra từ bản lề, nhưng không có dấu hiệu gì cho thấy nó sẽ mở ra.
Cả căn phòng im lặng, chỉ có tiếng mưa nhỏ giọt bên ngoài và tiếng thở đều đều của cả hai. Cao Trình Ngôn nhìn cánh cửa một lúc, rồi quay lại với một biểu hiện không hề thay đổi. Dù vừa nỗ lực hết sức để mở cánh cửa nhưng trên gương mặt cậu không có chút cảm xúc nào, như thể việc bị nhốt ở đây chẳng phải là chuyện gì to tát.
Nhạc Linh Âm cảm thấy lòng mình bồn chồn hơn bao giờ hết. Sự bình tĩnh đáng sợ của Cao Trình Ngôn khiến cô lo lắng hơn cả nỗi sợ hãi về việc bị mắc kẹt.
"Cậu... cậu không lo lắng sao?" Nhạc Linh Âm khẽ hỏi, giọng đầy vẻ do dự. Ánh mắt cô nhìn thẳng vào Cao Trình Ngôn, mong muốn tìm được một chút an ủi, nhưng lại chỉ thấy sự lạnh lùng vô cảm.
Cao Trình Ngôn chỉ nhún vai, đáp gọn: "Không cần phải lo. Cửa này không mở được thì sẽ có cách khác."
Giọng của Cao Trình Ngôn điềm tĩnh đến lạ thường, như thể việc bị nhốt ở đây không có gì đáng sợ: "Cuối cùng thì chúng ta sẽ thoát ra thôi."
Nhạc Linh Âm cảm thấy một cơn lạnh chạy dọc sống lưng. Cô không biết liệu sự bình tĩnh của Cao Trình Ngôn là vì cậu thật sự không lo lắng, hay chỉ đơn giản là cậu quá lạnh lùng để quan tâm. Dù vậy, cô không thể không cảm thấy lo sợ trước thái độ thản nhiên đến mức đáng sợ ấy. Cô bắt đầu tự hỏi liệu mọi chuyện có thật sự ổn hay không.
Cao Trình Ngôn từ từ ngồi xuống, tựa lưng vào tường, một hình ảnh khá bình thản giữa không gian u ám của nhà kho. Gương mặt cậu vẫn giữ vẻ lạnh lùng quen thuộc, đôi lông mày nhíu lại như thể đang suy tư điều gì đó quan trọng. Đôi mắt nâu đỏ sâu thẳm, không một chút ánh sáng, nhìn ra phía cánh cửa như thể đang dự đoán điều gì đó mà Nhạc Linh Âm không thể thấy được.
Nét mặt của Cao Trình Ngôn dù đã được ánh đèn vàng mờ ảo chiếu sáng, vẫn không mang lại chút ấm áp nào. Những đường nét sắc sảo trên gương mặt như được khắc bằng băng, với chiếc cằm thon gọn và sống mũi cao.
Mỗi khi Cao Trình Ngôn không nói gì, sự im lặng ấy khiến không khí xung quanh trở nên dày đặc, như thể thời gian ngừng lại. Cảm giác ấy khiến Nhạc Linh Âm không khỏi băn khoăn.
Liệu Cao Trình Ngôn có thật sự cảm thấy an toàn, hay chỉ là cách cậu đối phó với nỗi sợ hãi?
Cao Trình Ngôn khép hờ đôi môi, như thể không muốn tiết lộ bất kỳ cảm xúc nào. Trong khoảnh khắc này, cậu giống như một bức tượng băng giá, không gì có thể chạm đến được. Nhạc Linh Âm không biết có nên cảm thấy an tâm hay không khi nhìn thấy sự điềm tĩnh ấy. Mặc dù cô biết rằng Cao Trình Ngôn đang cố gắng giữ bình tĩnh cho cả hai, nhưng sự lạnh lùng của cậu vẫn khiến cô không khỏi lo lắng.
Khi Nhạc Linh Âm nhìn vào gương mặt của cậu, cô cảm nhận được sự mạnh mẽ, nhưng cũng là sự cô đơn. Có điều gì đó trong ánh mắt Cao Trình Ngôn khiến cô nhận ra rằng, phía sau lớp vỏ lạnh lùng ấy, có thể là một tâm hồn đang chiến đấu với những nỗi sợ hãi sâu sắc không kém gì cô. Nhạc Linh Âm thầm nghĩ, có lẽ họ đều đang phải đối mặt với những điều khó khăn trong lòng, nhưng chỉ có một mình cậu mới có thể che giấu chúng một cách hoàn hảo như vậy.
Khi ngồi tựa lưng vào tường, trong lòng Cao Trình Ngôn trào dâng nhiều suy nghĩ. Cậu biết rõ rằng cánh cửa kia không chỉ đơn thuần là bị kẹt hoặc bị khóa bởi chìa khóa, mà có vẻ như ai đó đã chặn lại bằng một số đồ vật nặng nề ở bên ngoài cửa. Cảm giác đó khiến cậu không khỏi lo lắng, nhưng cậu không muốn Nhạc Linh Âm phải nghe thấy điều đó. Cao Trình Ngôn lo sợ rằng nếu nói ra sự thật, cô sẽ càng hoảng sợ hơn nữa.
Trong tình huống căng thẳng như thế này, im lặng trở thành lựa chọn tốt nhất của Cao Trình Ngôn. Cậu không muốn tạo thêm áp lực cho Nhạc Linh Âm. Cậu chỉ muốn cô cảm thấy an toàn, ít nhất là trong khoảnh khắc này. Dù lòng cậu cũng đầy nỗi lo lắng, nhưng cậu biết rằng mình phải tỏ ra mạnh mẽ.
Cao Trình Ngôn nhìn ra phía cánh cửa, ánh mắt đầy sự tập trung. Trong lòng Cao Trình Ngôn tự nhủ rằng họ sẽ tìm ra cách thoát ra. Dù tình hình có vẻ bế tắc, cậu không thể để Nhạc Linh Âm nhìn thấy sự bất an của mình. Cậu phải giữ vững tinh thần, không chỉ cho bản thân mà còn cho cô.
Và trong khoảnh khắc này, Cao Trình Ngôn cảm nhận được sự gắn kết mạnh mẽ với Nhạc Linh Âm. Cô không chỉ là một cô gái đơn thuần mà còn là người đồng hành trong tình huống khó khăn này. Cậu muốn bảo vệ cô, không chỉ khỏi những nguy hiểm bên ngoài mà còn khỏi những nỗi sợ hãi trong lòng.
Khi cảm giác im lặng kéo dài, Cao Trình Ngôn lén nhìn sang Nhạc Linh Âm. Cô đang ngồi ở đó với ánh mắt lo lắng. Hình ảnh đó như một động lực thúc đẩy cậu, khiến cậu càng thêm kiên quyết giữ vững tâm trí.
Khi Cao Trình Ngôn ngồi đó, cậu nhận ra tiếng mưa bên ngoài đã dừng lại. Không khí trong nhà kho trở nên im ắng, chỉ còn lại tiếng thở đều đặn của cả hai. Ánh trăng mờ ảo chiếu xuống từ những khe hở trên tường, nhưng vẫn không đủ làm sáng không gian này.
Cao Trình Ngôn nhìn sang Nhạc Linh Âm, cậu thấy cô đang co ro, đôi vai gầy gò rung lên vì lạnh.
Một cảm giác lo lắng thoáng qua trong lòng Cao Trình Ngôn. Cậu không thể để Nhạc Linh Âm phải chịu đựng cảm giác lạnh lẽo này một mình. Dù vẫn giữ nét lạnh lùng, nhưng sự quan tâm bên trong cậu trỗi dậy. Cậu đứng dậy, bước lại gần bên Nhạc Linh Âm, ngồi xuống cạnh cô.
"Nhạc Linh Âm."
Cao Trình Ngôn nói, giọng cậu vẫn toàn ra hàn khí, nhưng giờ đây lại có chút ấm áp hơn: "Cậu đừng ngồi im ở đó, cố gắng di chuyển một chút để giữ ấm."
Nhạc Linh Âm ngẩng lên nhìn cậu, đôi mắt đẫm nước và biểu cảm lo lắng.
"Cảm ơn cậu." Nhạc Linh Âm nói nhỏ, cố gắng mỉm cười dù không thể giấu được sự lạnh lẽo trong cơ thể.
Cao Trình Ngôn quan sát Nhạc Linh Âm một lúc, cảm thấy bối rối khi thấy cô như vậy. Cậu không phải là người giỏi trong việc an ủi, nhưng không thể cứ để cô ngồi đó co ro mãi. Cậu quyết định đưa tay ra, nhẹ nhàng đặt lên vai cô, tạo một sự kết nối giữa hai người.
"Sẽ ổn thôi." Cao Trình Ngôn nói, giọng cậu trầm xuống một chút, nhưng vẫn mang theo sự lạnh lùng đặc trưng.
Nhạc Linh Âm cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay của Cao Trình Ngôn, cảm giác an tâm ập đến. Dù giọng nói của cậu không hề ấm áp, nhưng sự hiện diện của cậu bên cạnh khiến cô cảm thấy đỡ lo lắng hơn. Cao Trình Ngôn đã khiến cô dần quên đi nỗi sợ hãi đang bao trùm lấy mình.
Cao Trình Ngôn ngồi đó, trong khi trời bên ngoài dần trở nên yên tĩnh, cậu vẫn giữ vững tinh thần, không để bất kỳ điều gì làm cậu chao đảo. Giữa không gian tĩnh lặng và lạnh lẽo, sự gắn kết giữa họ dần trở nên mạnh mẽ hơn.