Trong ánh sáng vàng mờ ảo, Nhạc Linh Âm cuối cùng cũng nhận ra hình dáng quen thuộc đó. Đó chính là Cao Trình Ngôn, cậu đang đứng trước mặt cô, gương mặt điển trai của cậu được ánh đèn chiếu sáng, nhưng nét mặt lại lạnh lùng và không biểu cảm. Cô cảm thấy như mình vừa trải qua một cơn ác mộng, nhưng thực tế lại rõ ràng hơn bao giờ hết.
"Cậu làm gì ở đây?"
Giọng nói của Cao Trình Ngôn lạnh lùng, như thể không hề có chút quan tâm nào đến nỗi sợ hãi của Nhạc Linh Âm. Ánh mắt Cao Trình Ngôn nhìn thẳng vào cô, không một chút do dự, khiến Nhạc Linh Âm cảm thấy vừa an tâm vừa hồi hộp.
Nhạc Linh Âm thở hổn hển, cô nghẹn ngào như sắp khóc nói: "Tớ... Tớ bị nhốt lại rồi! Cửa đã bị khóa, tớ không thể ra ngoài. Tớ đến đây để dọn dẹp giá vẽ, và rồi..."
Nhạc Linh Âm ngừng lại, không biết phải giải thích thêm như thế nào.
Cao Trình Ngôn nhíu mày, có vẻ không hài lòng khi thấy Nhạc Linh Âm ở trong tình huống này.
"Cậu không nên đến đây một mình. Nhà kho này không an toàn đâu." Cao Trình Ngôn nói, nhưng giọng điệu vẫn lạnh lẽo như thường lệ, không thể hiện rõ sự lo lắng.
Nhạc Linh Âm cảm thấy một cảm giác lạ lùng tràn ngập trong lòng. Dù Cao Trình Ngôn không tỏ ra quan tâm, nhưng cách cậu nhìn cô, cùng với những lời nói ấy, lại khiến cô cảm thấy như có một sợi dây kết nối vô hình giữa họ.
"Tớ đã cố mở cửa nhưng không được. Nên tớ mới lên tầng hai để mở cửa sổ cầu cứu, cửa sổ tầng dưới đều bị kẹt cứng hết rồi!" Nhạc Linh Âm run rẩy đáp lại, ánh mắt không rời khỏi gương mặt Cao Trình Ngôn.
Cao Trình Ngôn nhìn Nhạc Linh Âm chằm chằm trong giây lát, như đang suy nghĩ điều gì đó. Cuối cùng, cậu bước đến gần cánh cửa sổ cũ kỹ, tay cậu cố gắng mở thử.
"Để tôi xem."
Cao Trình Ngôn nói, ánh mắt cậu thoáng qua vẻ nghiêm túc, khác hẳn với sự lạnh lùng thường ngày.
Nhạc Linh Âm đứng bên cạnh, lòng dấy lên hy vọng. Sự xuất hiện của Cao Trình Ngôn đã làm cho nỗi sợ hãi trong lòng dường như đã phần nào dịu lại.
Cao Trình Ngôn cố gắng mở cửa sổ một lần nữa, nhưng cánh cửa vẫn không nhúc nhích. Sau vài lần thử nghiệm, cậu khẽ thở dài, giọng điệu không dấu nổi sự thất vọng.
"Bó tay rồi."
Cao Trình Ngôn nói, ánh mắt lướt qua cánh cửa với vẻ chán nản: "Cửa sổ này quá cũ, có lẽ đã bị kẹt cứng từ lâu."
Nhạc Linh Âm cảm thấy nỗi lo lắng lại dâng lên. Cô nhìn Cao Trình Ngôn, lòng cô tràn đầy hy vọng nhưng cũng không ít bất an.
"Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì? Không lẽ chúng ta sẽ bị kẹt ở đây mãi sao?" Giọng Nhạc Linh Âm run run, không thể giấu được sự lo lắng trong lòng.
Cao Trình Ngôn nhìn quanh, như đang tìm kiếm một lối thoát khác: "Có thể có một cửa sổ khác, nhưng nếu nó cũng bị kẹt thì chúng ta sẽ gặp rắc rối."
Giọng nói của Cao Trình Ngôn không còn lạnh lùng như trước, mà có chút lo lắng, khiến Nhạc Linh Âm cảm thấy an tâm hơn một chút.
"Chúng ta có thể thử xem." Nhạc Linh Âm nói.
Cao Trình Ngôn gật đầu, cả hai cùng nhau hướng về phía những kệ gỗ, nơi mà họ nghi ngờ có thể có thêm một cửa sổ nhỏ. Nhạc Linh Âm cảm thấy hồi hộp, nhưng cũng rất phấn khích khi có Cao Trình Ngôn bên cạnh. Sự có mặt của cậu khiến cô cảm thấy bớt cô đơn trong không gian u ám này.
Khi đến gần cửa sổ, Nhạc Linh Âm thấy lớp bụi dày phủ trên bề mặt kính. Cô dám chắc rằng nó đã không được mở trong một thời gian dài.
Cả hai cùng nhau tìm kiếm cách để mở cửa sổ, trong lòng Nhạc Linh Âm dâng trào một cảm giác hạnh phúc khi biết rằng họ sẽ không phải ở lại đây mãi mãi.
Cao Trình Ngôn thử kéo và đẩy cửa sổ, nhưng chẳng có dấu hiệu nào cho thấy nó có thể mở ra. Sau một lúc cố gắng mà không thành công, cậu lắc đầu, giọng nói bình thản như thường:
"Không mở được, có lẽ nó cũng kẹt cứng như các cánh cửa sổ khác."
Nhạc Linh Âm cảm thấy trái tim mình như bị siết chặt. Nỗi sợ hãi và tuyệt vọng trào dâng, cô không thể ngăn bản thân khỏi cảm xúc đang dồn nén. Nước mắt bắt đầu rơi, cô bật khóc, giọng nói nghẹn ngào: "Tại sao lại thế này? Chúng ta sẽ không thể thoát ra sao?"
Cao Trình Ngôn nhìn cô với ánh mắt bình tĩnh, không hề có dấu hiệu gì cho thấy sự lo lắng hay sợ hãi. Cậu vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng như thường lệ, nhưng trong ánh mắt ấy, có điều gì đó khiến Nhạc Linh Âm cảm thấy an tâm hơn.
Cao Trình Ngôn nói nhẹ nhàng, cố gắng trấn an Nhạc Linh Âm: "Đừng khóc, chúng ta sẽ tìm cách khác."
Câu nói đó không hoàn toàn làm Nhạc Linh Âm ngừng khóc, nhưng nó khiến cô cảm thấy một chút ấm áp trong lòng. Nhạc Linh Âm thầm nghĩ, có lẽ Cao Trình Ngôn không thể hiện cảm xúc như người khác, nhưng cậu vẫn ở đây, ở bên cạnh cô và đó là điều quan trọng nhất.
Nhìn thấy nước mắt của Nhạc Linh Âm, Cao Trình Ngôn cúi người xuống, gương mặt vẫn không thay đổi, nhưng có chút gì đó trong ánh mắt cậu cho thấy sự quan tâm.
"Bình tĩnh đi, có thể có ai đó đang đi tìm chúng ta." Cao Trình Ngôn nói, cố gắng tạo ra một chút hy vọng trong hoàn cảnh khó khăn này.
Nhạc Linh Âm hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Cô chậm rãi lau nước mắt trên má: "Cảm ơn cậu, tớ sẽ cố gắng không khóc nữa."
Cao Trình Ngôn chỉ gật đầu, ánh mắt cậu vẫn dán chặt vào cánh cửa, như đang suy nghĩ về cách thoát ra. Nhạc Linh Âm cảm thấy lòng mình ấm áp hơn khi có cậu bên cạnh, quyết tâm cùng nhau tìm ra lối thoát.
Nhạc Linh Âm hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, rồi quay sang nhìn Cao Trình Ngôn, đôi mắt cô đầy thắc mắc.
"Đúng rồi, cậu đang làm gì ở nhà kho cũ kỹ này vậy?" Nhạc Linh Âm hỏi, tò mò về lý do mà Cao Trình Ngôn lại xuất hiện trong cái không gian u ám này.
Cao Trình Ngôn chậm rãi đáp, giọng vẫn bình tĩnh như thường. Cậu nói ngắn gọn, không có chút gì thay đổi trong nét mặt: "Tìm tai nghe, Vũ Từ Minh giấu nó ở đây."
"Vậy cậu đã tìm thấy chưa?" Nhạc Linh Âm hỏi, vừa tò mò vừa muốn chuyển chủ đề khỏi nỗi sợ hãi đang bao trùm không gian.
Cao Trình Ngôn lắc đầu: "Chưa, tôi nghĩ có thể nó vẫn nằm đâu đó ở đây."
Cao Trình Ngôn nhìn quanh nhà kho, ánh mắt chăm chú quét qua các vật dụng bỏ hoang, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.
Nhạc Linh Âm cảm thấy một sự đồng cảm nho nhỏ với Cao Trình Ngôn. Cô cũng đã đến đây với lý do của mình và giờ lại đang mắc kẹt cùng cậu.
"Có thể chúng ta có thể tìm nó cùng nhau." Nhạc Linh Âm đề nghị.
Cao Trình Ngôn gật đầu, tuy nhiên nét mặt của cậu vẫn không hề thay đổi: "Được."
Cả hai bắt đầu tìm kiếm trong căn nhà kho cũ kỹ, ánh sáng vàng mờ ảo làm cho mọi thứ trông càng thêm huyền bí. Nhạc Linh Âm cảm thấy nỗi sợ hãi trong lòng giảm bớt phần nào, khi biết rằng họ không chỉ có một mục tiêu chung, mà còn có nhau trong tình huống này.
Nhạc Linh Âm đang loay hoay tìm kiếm giữa những kệ gỗ và hộp giấy cũ trong góc nhà kho thì bỗng cô nhìn thấy một hộp nhỏ đựng tai nghe không dây bị vướng vào một chiếc giá vẽ.
Ánh mắt Nhạc Linh Âm sáng lên khi nhận ra đó là hộp tai nghe mà Cao Trình Ngôn đang tìm.
"Tớ tìm thấy rồi!" Nhạc Linh Âm vui mừng cầm lấy chiếc hộp, giơ lên cho Cao Trình Ngôn thấy.
Cao Trình Ngôn bước đến gần, nhìn hộp tai nghe trong tay cô rồi gật đầu.
"Cuối cùng cũng tìm thấy." Cao Trình Ngôn nói ngắn gọn, không thể hiện nhiều cảm xúc, nhưng có vẻ nhẹ nhõm hơn một chút.
Sau khi tìm thấy tai nghe, Nhạc Linh Âm chợt nhớ ra điều gì đó. Cô ngập ngừng một lúc rồi hỏi: "Cậu có mang điện thoại theo không? Chúng ta có thể dùng để gọi ai đó đến giúp."
Cao Trình Ngôn đưa tay vào túi quần, lấy điện thoại ra. Nhưng khi cậu nhấn nút nguồn, màn hình vẫn tối đen. Cậu thử thêm vài lần, rồi cuối cùng thở dài.
"Hết pin rồi." Cao Trình Ngôn nói, giọng vẫn bình thản, nhưng rõ ràng có chút bất tiện.
Nhạc Linh Âm cảm thấy sự lo lắng lại tràn về khi nghe thấy câu trả lời đó.
"Vậy bây giờ chúng ta làm sao đây?" Nhạc Linh Âm hỏi, đôi mắt đầy vẻ lo âu. Cô đã hy vọng điện thoại của Cao Trình Ngôn sẽ giúp họ liên lạc với ai đó, nhưng giờ thì mọi thứ dường như lại bế tắc.
Cao Trình Ngôn vẫn giữ vẻ điềm tĩnh: "Đừng lo, sẽ có người đi tìm chúng ta sớm thôi. Cứ chờ đã."
Dù giọng Cao Trình Ngôn vẫn lạnh lùng, nhưng sự bình tĩnh của cậu khiến Nhạc Linh Âm cảm thấy an tâm hơn một chút, dù tình huống vẫn đang rất khó khăn.
Nhạc Linh Âm ngồi xuống cạnh một chiếc ghế gỗ cũ kỹ, ôm lấy hai đầu gối. Cô cảm thấy bất lực, nhưng vẫn biết rằng ít nhất mình không còn cô đơn trong căn nhà kho cũ kỹ này.