Nhà kho hai tầng phía sau trường là một công trình cũ kỹ và bị lãng quên từ lâu. Tầng trệt của nhà kho rộng rãi nhưng u ám, với những bức tường loang lổ, nơi vết thời gian đã nhuốm màu bụi bặm. Trần nhà thấp, làm từ những thanh gỗ mục nát, từng chỗ gỗ bị mối mọt ăn mòn. Ánh sáng từ bên ngoài len lỏi qua những kẽ hở nhỏ trên tường, chỉ đủ để nhìn thấy mảng mạng nhện giăng khắp nơi, treo lơ lửng từ trên trần xuống như những chiếc rèm đen phủ mờ không gian.
Sàn nhà bằng bê tông phủ đầy bụi bẩn và mảnh vụn, phát ra những tiếng "cót két" khi bước chân của Nhạc Linh Âm chạm xuống. Một số thùng gỗ cũ và những vật dụng bị bỏ rơi ngổn ngang trên sàn, tạo nên không gian hỗn độn và rối rắm.
Những kệ gỗ đã bị gãy sập dựa lưng vào tường, còn sót lại vài dụng cụ cũ kĩ mà trường không còn sử dụng. Ở góc nhà, có một cầu thang gỗ dẫn lên tầng hai. Cầu thang này trông như chỉ cần một bước mạnh là có thể đổ sập, các bậc thang đã mòn và có dấu hiệu rạn nứt, những mảnh gỗ mục rơi xuống sàn mỗi khi có ai đó đi qua.
Nghe nói tầng hai là một không gian nhỏ hơn, ánh sáng yếu ớt hơn nhiều so với tầng trệt. Bụi phủ kín mặt sàn, những cửa sổ nhỏ bị mờ đi bởi lớp bẩn bám dày đặc. Trên đó, không còn nhiều vật dụng, nhưng bầu không khí thì âm u, ngột ngạt và lạnh lẽo hơn.
Nhạc Linh Âm đứng ở tầng trệt, cô bật đèn lên, ánh mắt cô quét qua không gian đầy cũ kỹ, một cơn gió nhẹ thoáng qua làm cánh cửa nhà kho khẽ rung lên, phát ra tiếng "cạch cạch" nghe rợn người. Lòng cô tràn ngập cảm giác bất an.
Nhạc Linh Âm cố gắng nén nỗi sợ trong lòng khi bước vào nhà kho tối tăm và u ám. Bên trong nhà kho lạnh lẽo và tối tăm một cách lạ thường, khiến cô có cảm giác như đang bước vào một không gian bị lãng quên từ lâu. Tiếng bước chân của cô vang vọng khắp không gian yên tĩnh, mỗi lần chân chạm sàn, âm thanh "cót két" của gỗ kêu lên nghe như tiếng vọng từ quá khứ.
Trái tim Nhạc Linh Âm đập nhanh hơn, bàn tay cô khẽ run khi cố gắng giữ chặt những chiếc giá vẽ. Mỗi hơi thở dường như nặng nề, bầu không khí bao trùm lên cô cảm giác ngột ngạt và áp lực. Đôi mắt cô đảo quanh không gian âm u, sợ rằng ở một góc khuất nào đó sẽ có thứ gì đó đột ngột xuất hiện. Những cái bóng từ các vật dụng cũ rích trên sàn nhà tạo thành hình thù kỳ lạ dưới ánh sáng mờ ảo, như thể có điều gì đó đang âm thầm rình rập trong bóng tối.
Mặc dù cố trấn an bản thân rằng tất cả chỉ là tưởng tượng, nhưng nỗi sợ vẫn không ngừng đeo bám Nhạc Linh Âm. Đôi lúc, Nhạc Linh Âm nghe thấy tiếng gió khẽ rít qua khe hở trên tường, nhưng âm thanh đó lại giống như tiếng thì thầm xa xăm, khiến cô rùng mình. Mỗi khi có tiếng động bất thường như tiếng cánh cửa nhà kho kêu "cạch cạch" hay tiếng gỗ sàn kêu răng rắc, Nhạc Linh Âm giật mình quay đầu lại, ánh mắt đầy cảnh giác. Nhạc Linh Âm sợ rằng sẽ có ai đó hoặc điều gì đó xuất hiện sau lưng mình.
Cố gắng tập trung vào công việc dọn dẹp của mình, Nhạc Linh Âm sắp xếp những chiếc giá vẽ theo yêu cầu của giáo viên. Tuy nhiên, đôi tay cô vẫn không thể tránh khỏi run rẩy khi dọn dẹp. Mỗi lần cúi xuống nhặt một chiếc giá vẽ hay di chuyển một vật dụng, cô đều cảm nhận được những ánh mắt vô hình đang theo dõi mình. Nỗi sợ hãi như một làn sương mờ bao phủ lấy tâm trí cô, khiến mọi hành động trở nên chậm chạp và dè dặt hơn bao giờ hết.
Nhạc Linh Âm vừa hoàn thành công việc dọn dẹp những chiếc giá vẽ, lòng nhẹ nhõm hơn đôi chút. Cô quay đầu nhìn ra cửa sổ đã bị khóa chặt và chợt nhận ra bầu trời đã rơi xuống những hạt mưa nhỏ, giọt mưa va vào mái tôn của nhà kho tạo thành những tiếng tí tách đều đều, trông không gian chứa đầy sự buồn bã.
Nhạc Linh Âm vội vã bước đến cửa nhà kho, tay cầm lấy nắm đấm cửa để mở ra, nhưng khi đẩy mạnh thì cánh cửa không nhúc nhích. Nhạc Linh Âm khựng lại, trái tim cô bất ngờ đập nhanh hơn. Cô thử xoay nắm cửa lần nữa, nhưng vẫn không thể mở được. Cảm giác lo lắng dâng lên, cô cúi xuống nhìn kỹ và nhận ra rằng cánh cửa đã bị khóa từ bên ngoài.
"Cái gì?"
Giọng Nhạc Linh Âm thì thầm, pha chút hoảng loạn. Bàn tay run rẩy lướt qua mặt khóa, cố tìm cách kéo mở nhưng vô ích. Cánh cửa vẫn không chịu nhúc nhích dù cô dùng sức nhiều lần.
Cảm giác hoảng sợ dần tràn ngập trong lòng cô. Trời bên ngoài mưa ngày một nặng hạt hơn, tiếng mưa đập vào cửa nhà kho như những nhịp gõ liên hồi, càng khiến không gian thêm u ám và ngột ngạt. Nhạc Linh Âm đứng giữa căn nhà kho tối tăm và lạnh lẽo, từng giọt mồ hôi lạnh chảy dọc theo sống lưng. Cô bị nhốt trong này, mà không có cách nào thoát ra.
Nhạc Linh Âm theo thói quen, cô đưa tay vào túi thử tìm điện thoại, nhưng lại chợt nhớ ra rằng mình đã bỏ quên điện thoại trong balo ở lớp 1-A. Cảm giác sợ hãi càng gia tăng, cô biết rằng việc không thể liên lạc với ai trong lúc này thực sự là một bất lợi lớn.
Mưa ngoài kia vẫn tiếp tục rơi, không có dấu hiệu ngừng lại và tâm trí Nhạc Linh Âm dần trở nên hỗn loạn.
Nhạc Linh Âm nhìn quanh, tìm kiếm một cách thoát ra khỏi nhà kho, nhưng bốn bề chỉ toàn những bức tường cũ kỹ và vật dụng bỏ hoang. Nỗi lo lắng về việc bị nhốt trong không gian tối tăm này khiến cô cảm thấy như thời gian đang ngừng trôi. Mỗi phút đều dài như một thế kỷ.
"Phải làm gì bây giờ?"
Nhạc Linh Âm tự nhủ với chính mình, cố gắng giữ bình tĩnh. Nếu cô không thể mở cửa, có lẽ cô nên tìm cách khác. Có thể có một cửa sổ nào đó ở tầng hai? Cô không thể cứ ngồi đây chờ ai đó đến giải cứu.
Với quyết tâm trong lòng, Nhạc Linh Âm quay lại phía cầu thang dẫn lên tầng hai. Cô bước từng bước cẩn thận, tai lắng nghe mọi âm thanh xung quanh. Nhịp tim vẫn đập loạn nhịp, nhưng cô biết rằng mình cần phải hành động. Lên tầng hai, có thể cô sẽ tìm thấy lối thoát.
Cô nắm chặt tay vịn cầu thang, từng bước một lên trên, bầu không khí ngày càng trở nên dày đặc và căng thẳng.
Khi Nhạc Linh Âm bước lên tầng hai, ánh sáng vàng mờ ảo từ một chiếc bóng đèn cũ hắt lên những kệ gỗ loang lổ, tạo ra những hình ảnh kỳ quái trên tường. Không gian trở nên càng thêm u ám và đáng sợ và trong lúc cố gắng định hình lại suy nghĩ của mình, đột nhiên cô nghe thấy một tiếng động lạ phát ra từ phía sau những kệ gỗ.
Âm thanh ấy giống như tiếng động của vật nặng va chạm, làm lòng cô thắt lại. Nhạc Linh Âm cảm thấy nỗi sợ hãi trào dâng, khiến từng bước chân trở nên nặng nề hơn. Dù không muốn, nhưng đôi chân của cô cứ tự động tiến về phía phát ra âm thanh, như thể có một lực hút bí ẩn đang kéo cô lại gần.
Khi Nhạc Linh Âm dần tiến lại gần, cái bóng khổng lồ hiện ra giữa ánh sáng yếu ớt, khiến cô sững sờ. Bóng người ấy lớn và mờ mờ, đứng lặng lẽ, như thể đang quan sát cô. Nỗi sợ hãi trong lòng Nhạc Linh Âm bùng lên như ngọn lửa dữ dội. Trong khoảnh khắc hoảng loạn, cô hét lớn, tiếng thét vang vọng giữa không gian tĩnh lặng của nhà kho.
"Á!"
Giọng Nhạc Linh Âm cao vυ't, như thể muốn xua tan nỗi sợ đang xâm chiếm lấy tâm trí. Cô lùi lại, trái tim đập mạnh trong l*иg ngực, âm thanh đó như một hồi chuông cảnh báo cho sự tồn tại của sự sống khác trong không gian u tối này.
Bóng người dường như bị động thái bất ngờ của cô làm cho giật mình, nó quay lại với ánh mắt lộ rõ vẻ bối rối. Nhạc Linh Âm đứng im tại chỗ, lòng đầy lo lắng không biết điều gì đang chờ đợi cô ở phía trước.