Khoảng Trời Riêng Của Hai Ta

Chương 11: Nhà kho cũ kỹ

Cao Trình Ngôn bước ra khỏi nhà ăn với vẻ mặt vẫn còn đầy tức giận, đôi mắt cậu lạnh lẽo và sắc bén như thể không có gì có thể làm nguôi ngoai được cơn giận trong lòng.

Khi Cao Trình Ngôn đi qua hành lang, từ xa, cậu nhìn thấy Kiều Nhã Anh và Nhạc Linh Âm đang đứng nói chuyện với nhau. Ánh mắt Cao Trình Ngôn bất giác trở nên sắc bén hơn khi thấy cảnh tượng đó.

Kiều Nhã Anh với vẻ ngoài dịu dàng và gương mặt xinh đẹp của mình, cô đang nói chuyện một cách thoải mái với Nhạc Linh Âm. Cô cười, tay nhẹ nhàng đặt lên vai của Nhạc Linh Âm như thể đang nhờ cậy điều gì đó. Cả hai dường như đang bàn bạc về việc gì đó quan trọng.

Cao Trình Ngôn bước lại gần hơn, cậu núp sau bức tường và nghe thấy những lời mà Kiều Nhã Anh nói:

"Linh Âm, tớ thật sự cần cậu giúp đỡ một việc. Sau tiết mỹ thuật chiều nay, tớ có việc ở hội học sinh, không thể ở lại được, mà giáo viên lại bảo tớ đem dẹp giá vẽ. Cho nên, cậu có thể giúp tớ khiêng chúng về nhà kho phía sau trường không? Tớ sẽ hậu tạ cậu thật chu đáo!"

Nhạc Linh Âm nhìn Kiều Nhã Anh, có chút bất ngờ trước lời nhờ vả này: "Nhưng... tớ không chắc là có thể làm được. Tớ không quen với việc khiêng vác những thứ nặng."

Kiều Nhã Anh cười nhẹ, vẻ mặt có phần thuyết phục: "Không sao đâu, tớ tin cậu làm được mà. Chỉ cần cậu giúp tớ một lần này thôi. Nếu cậu không giúp, tớ thật sự không biết phải làm sao nữa."

Nhạc Linh Âm khẽ cắn môi, suy nghĩ một lúc. Cô không muốn từ chối sự nhờ vả của Kiều Nhã Anh, dù trong lòng có chút lo lắng: "Được rồi, tớ sẽ cố gắng."

Cao Trình Ngôn đứng cách đó không xa, lắng nghe toàn bộ cuộc đối thoại. Ánh mắt cậu lập tức trở nên nghiêm trọng khi nghe đến việc Nhạc Linh Âm sẽ phải đến nhà kho phía sau trường – một nơi vắng vẻ sâu tận trong khu vườn tối tăm kia.

Trong lòng Cao Trình Ngôn có một linh cảm không lành. Cậu không tin rằng Kiều Nhã Anh thật sự cần giúp đỡ. Cao Trình Ngôn biết rõ tính cách của cô ta và cách mà cô ta thường sử dụng để đạt được những gì mình muốn, đặc biệt khi nó liên quan đến những người mà cô ta không ưa.

Không khó để nhận ra rằng cô gái này có một mối quan tâm đặc biệt đến Cao Trình Ngôn, rất có thể cô ta đang toan tính điều gì đó không mấy tốt đẹp cho Nhạc Linh Âm.

Cao Trình Ngôn đứng lặng sau khi nhìn Kiều Nhã Anh và Nhạc Linh Âm rời đi, cảm giác trong lòng cậu không còn là cơn giận dữ nữa, mà là một sự lạnh lùng đến cực điểm, như băng giá phủ kín trái tim.

Cao Trình Ngôn lấy điện thoại ra, bấm số gọi cho Vũ Từ Minh, ánh mắt sắc bén như đang nhìn thẳng vào màn hình.

Khi Vũ Từ Minh bắt máy, giọng cậu ta vang lên từ đầu dây bên kia có phần bối rối: "Trình Ngôn? Cậu gọi tôi có chuyện gì vậy? Tôi đang bận tìm tai..."

Chữ "nghe" còn chưa kịp vang lên thì Cao Trình Ngôn không để Vũ Từ Minh nói hết câu, giọng nói của cậu trầm thấp nhưng đầy đe dọa, lạnh lùng đến mức khiến người nghe có thể cảm nhận được sự băng giá qua từng từ:

"Tôi sẽ tự mình đi đến nhà kho tìm tai nghe. Cậu không cần phải lo nữa."

Vũ Từ Minh có chút ngạc nhiên, không hiểu tại sao giọng của Cao Trình Ngôn lại trở nên đáng sợ đến như vậy: "Khoan đã, sao cậu lại... Cậu thật sự định đi sao? Nhưng mà..."

"Đừng làm tôi phải lặp lại."

Giọng nói của Cao Trình Ngôn càng thêm lạnh lùng, như thể không còn chút kiên nhẫn nào: "Tôi nói rõ rồi, Vũ Từ Minh. Cậu quay về lớp học đi, đừng để tôi phải tìm cậu lần nữa. Và nếu tôi không tìm thấy tai nghe ở đó... thì cậu biết hậu quả là gì rồi chứ?"

Sự đe dọa trong giọng nói của Cao Trình Ngôn khiến Vũ Từ Minh im lặng trong vài giây. Rõ ràng, Vũ Từ Minh cảm nhận được rằng Cao Trình Ngôn đang không đùa giỡn. Không còn cách nào khác, cậu ta phải chịu thua:

"Được rồi, tôi sẽ quay về lớp ngay. Nhưng cậu... cậu đừng làm quá mọi chuyện lên, chỉ là một trò đùa thôi mà."

Cao Trình Ngôn không đáp lại, chỉ cúp máy một cách dứt khoát, không cho Vũ Từ Minh thêm cơ hội nào để giải thích. Đôi mắt cậu ánh lên một vẻ lạnh lẽo vô cùng, như thể không còn chút cảm xúc nào. Cao Trình Ngôn cất điện thoại vào túi, không nói lời nào thêm nữa và quay bước rời đi, hướng thẳng về phía nhà kho sau trường.

Tiết mỹ thuật buổi chiều bắt đầu trong không gian yên tĩnh của phòng học, ánh nắng nhạt buông xuống qua ô cửa sổ tạo nên một bầu không khí bình yên. Nhạc Linh Âm ngồi vào chỗ của mình, mắt không ngừng tìm kiếm bóng dáng quen thuộc của Cao Trình Ngôn. Thế nhưng, cậu ấy vẫn chưa xuất hiện. Trong lòng cô dấy lên một cảm giác lạ lẫm và lo lắng, không hiểu chuyện gì đã xảy ra với cậu.

Diêu Hiểu Vy ngồi ngay trước mặt cô, quay xuống với nụ cười nửa miệng: "Cậu tìm Cao Trình Ngôn à?"

Hiểu Vy nói, ánh mắt tinh nghịch: "Cậu ấy ghét những tiết học về năng khiếu như mỹ thuật lắm. Có lẽ hôm nay cậu ấy cúp tiết rồi."

Nhạc Linh Âm ngạc nhiên, khẽ chau mày: "Cậu ấy... không thích mỹ thuật sao?"

Hiểu Vy gật đầu, giọng điệu đầy tự nhiên: "Ừ, từ trước đến giờ Cao Trình Ngôn luôn ghét những môn học liên quan đến nghệ thuật. Cậu ấy bảo chúng chỉ là những thứ vô nghĩa và tốn thời gian."

Hiểu Vy khẽ cười: "Cũng chẳng có gì ngạc nhiên nếu cậu ấy không xuất hiện trong tiết học này."

Nhạc Linh Âm cảm thấy tim mình khẽ trùng xuống. Mặc dù hiểu tính cách lạnh lùng và thường không thích những gì Cao Trình Ngôn cho là không cần thiết, nhưng hôm nay cô lại thấy thiếu vắng cậu một cách đặc biệt. Cảm giác bất an từ sáng đến giờ không ngừng lớn lên trong lòng cô.

Trong khi các bạn cùng lớp bắt đầu chuẩn bị cho bài học mỹ thuật, vẽ tranh và thảo luận về tác phẩm của mình, Nhạc Linh Âm lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ. Trái tim cô như bị lấp đầy bởi những lo lắng mơ hồ, không thể tập trung vào bức vẽ trước mặt.

Cô tự hỏi Cao Trình Ngôn đang ở đâu và liệu có điều gì xảy ra với cậu ấy hay không.

Khi tiếng chuông báo hiệu tiết mỹ thuật kết thúc vang lên, không khí trong lớp học dần trở nên nhộn nhịp. Các học sinh bắt đầu thu dọn dụng cụ vẽ và chuẩn bị rời khỏi phòng. Nhạc Linh Âm vẫn đang loay hoay thu xếp các đồ dùng của mình, ánh mắt vô thức nhìn quanh tìm Cao Trình Ngôn nhưng cậu vẫn không xuất hiện.

Diêu Hiểu Vy nhanh chóng đứng dậy, tay cô xách cái túi lên và quay sang Nhạc Linh Âm với nụ cười tươi: "Tớ phải đi sinh hoạt câu lạc bộ ngay bây giờ. Cậu ổn chứ, Linh Âm? Hôm nay tớ không giúp cậu dọn dẹp được rồi."

Nhạc Linh Âm gật đầu mỉm cười đáp lại, nhưng trong lòng vẫn còn lo lắng: "Không sao đâu, cậu đi đi, tớ sẽ lo liệu phần còn lại."

Ngay sau đó, giáo viên mỹ thuật bước tới chỗ cô, chỉ vào một nhóm giá vẽ và các dụng cụ vẽ của một số học sinh khác chưa kịp dọn dẹp: "Linh Âm, em giúp cô dọn dẹp mấy cái giá vẽ này và mang về nhà kho phía sau trường nhé. Các học sinh khác đều có việc hết rồi nên cô nhờ em hỗ trợ."

Nhạc Linh Âm gật đầu, mặc dù trong lòng có chút nặng nề. Cô cảm thấy băn khoăn nhưng vẫn không từ chối lời nhờ vả của giáo viên.

Sau khi dọn dẹp hết mọi thứ trong lớp, Nhạc Linh Âm một mình đứng trước những chiếc giá vẽ cồng kềnh, hít một hơi thật sâu rồi từ từ bắt đầu công việc. Cô thận trọng nâng từng chiếc giá vẽ và xếp gọn chúng lại, sau đó cẩn thận mang chúng ra khỏi phòng học.

Bầu trời bên ngoài đã bắt đầu chuyển sang sắc màu của hoàng hôn, ánh nắng cuối cùng trải dài trên sân trường. Nhạc Linh Âm kéo lê những chiếc giá vẽ, chầm chậm bước qua hành lang vắng lặng, hướng về phía nhà kho nằm sâu trong khu vườn phía sau trường học.

Con đường dẫn đến nhà kho không còn nhộn nhịp như lúc sáng, mà im lặng đến lạ thường, chỉ có tiếng bước chân nhẹ nhàng của cô và âm thanh khe khẽ của những chiếc giá vẽ va vào nhau. Một cảm giác cô độc và lạ lẫm bao trùm lấy cô, khiến bước chân của Nhạc Linh Âm trở nên chậm rãi hơn.

Nhạc Linh Âm bắt đầu cảm thấy sự căng thẳng trong lòng mỗi lúc một tăng.

Cuối cùng, Nhạc Linh Âm cũng đến trước cửa nhà kho. Cánh cửa gỗ cũ kỹ im lìm, như thể nó đã bị lãng quên từ lâu. Nhạc Linh Âm thở dài, chậm rãi đẩy cửa và bước vào trong với những chiếc giá vẽ trên tay, lòng cô không khỏi nặng trĩu lo lắng về những gì có thể xảy ra tiếp theo.