Giờ nghỉ trưa, không khí trong nhà ăn trở nên nhộn nhịp với tiếng cười và tiếng nói của học sinh. Cao Trình Ngôn đi một mạch qua đám đông, hướng đến bàn của Vũ Từ Minh, Tường Quốc Lam và Hoàn Phát. Họ là những người mà cậu thường xuyên giao lưu, nhưng hôm nay có điều gì đó khiến cậu cảm thấy cần phải làm rõ mọi chuyện.
Khi đến gần bàn của họ, Cao Trình Ngôn thấy nhóm bạn đang cười đùa và bàn tán về những tin đồn đang lan truyền. Vũ Từ Minh có mái tóc bồng bềnh, đang kể một câu chuyện hài hước về một học sinh khác trong lớp, trong khi Tường Quốc Lam thì lấy điện thoại ra để chụp lại khoảnh khắc vui vẻ đó.
"Cao Trình Ngôn!"
Hoàn Phát nhìn thấy Cao Trình Ngôn và vẫy tay: "Tới đây, nghe cậu với Nhạc Linh Âm có gì đó phải không? Cái tin đồn về hai người đang hot quá trời đấy!"
Cao Trình Ngôn hít một hơi sâu: "Nghe tôi nói một chút."
Ba người bạn nhìn Cao Trình Ngôn với vẻ ngạc nhiên, nhưng cũng sẵn sàng lắng nghe. Cao Trình Ngôn ngồi xuống ghế, ánh mắt cậu hướng thẳng vào họ: "Nhạc Linh Âm không phải là người mà các cậu nghĩ."
Cao Trình Ngôn bắt đầu, giọng nghiêm túc: "Tôi không có tình cảm gì đặc biệt với cô ấy cả."
"Đừng có nói vậy! Thấy cậu hỏi thăm cô ấy, ai mà không nghĩ cậu thích Nhạc Linh Âm chứ?" Tường Quốc Lam chen vào, vẻ mặt có chút chế nhạo nhưng không nặng nề.
Cao Trình Ngôn lắc đầu, cố gắng giữ bình tĩnh: "Tôi thực sự không muốn cô ấy bị ảnh hưởng bởi những lời đồn vớ vẩn. Cô ấy là một người tốt và không đáng phải chịu đựng những điều đó."
Vũ Từ Minh nhướng mày, tỏ ra nghi ngờ: "Vậy cậu không thấy vấn đề gì với việc những tin đồn đó tiếp tục lan truyền sao? Họ sẽ tiếp tục đồn thổi nếu cậu không dập tắt nó."
Cao Trình Ngôn gật đầu, thừa nhận rằng họ có lý: "Tôi biết, tôi chỉ cảm thấy rằng việc này cần được giải quyết một cách nghiêm túc. Cô ấy không xứng đáng bị tổn thương vì bất kỳ lý do gì."
Hoàn Phát với vẻ suy tư, nhìn bạn mình: "Vậy cậu định làm gì? Nếu không phải là một mối quan hệ tình cảm, cậu phải nói rõ cho mọi người biết."
Tường Quốc Lam thêm vào, ánh mắt nghiêm túc: "Đúng vậy, cậu cần phải đứng ra bảo vệ cô ấy. Nếu không, những tin đồn này sẽ không bao giờ ngừng lại."
Cao Trình Ngôn biết rằng mình cần hành động, nhưng cũng không muốn làm Nhạc Linh Âm bị tổn thương: "Tôi sẽ nói chuyện với những người bạn khác và yêu cầu họ dừng lại. Nếu cần, tôi sẽ trực tiếp nói với cả lớp để họ hiểu rõ mối quan hệ giữa chúng tôi."
Vũ Từ Minh khích lệ: "Đúng rồi! Làm điều đó đi, cậu cần phải bảo vệ người mà cậu quan tâm. Dù thế nào đi nữa, cô ấy xứng đáng nhận được điều đó."
Cao Trình Ngôn cảm thấy trong lòng có chút nhẹ nhõm. Cậu biết rằng mình không thể cứ để mọi chuyện diễn ra như vậy. Quyết tâm của Cao Trình Ngôn bắt đầu hình thành và lần này, cậu sẽ không để Nhạc Linh Âm bị ảnh hưởng bởi những tin đồn vô lý nữa.
Cao Trình Ngôn quay sang nhìn Vũ Từ Minh với ánh mắt lạnh lùng, cảm giác như không khí xung quanh bỗng trở nên căng thẳng. Cậu không cần phải nói nhiều, chỉ cần một cái liếc nhìn sắc lẹm cũng đủ để Vũ Từ Minh nhận ra cậu đang không vui.
"Vũ Từ Minh." Cao Trình Ngôn lên tiếng, giọng trầm và có phần đe dọa: "Cậu giấu tai nghe của tôi ở đâu?"
Vũ Từ Minh cảm thấy có gì đó không ổn khi nhận thấy ánh mắt sắc bén của bạn mình. Cậu không dám nhúc nhích, đôi môi khẽ mở ra nhưng không thể thốt lên lời. Ánh mắt của Cao Trình Ngôn như một mũi dao, không cần phải nói rõ cũng khiến cho bất kỳ ai cũng phải run sợ.
Sau một giây im lặng nặng nề, Vũ Từ Minh buộc phải lên tiếng: "Được rồi, được rồi, tôi có giấu! Nó ở nhà kho phía sau trường học."
Cao Trình Ngôn híp mắt, như thể đánh giá lời nói của Vũ Từ Minh có đáng tin cậy hay không: "Tại sao lại phải giấu nó?"
"Thì.. tôi chỉ muốn trêu cậu một chút thôi!" Vũ Từ Minh vội vàng giải thích, cảm giác áp lực từ ánh mắt của Cao Trình Ngôn khiến cậu không thể nào tiếp tục cái trò đùa được nữa: "Tôi không nghĩ cậu lại lo lắng đến như vậy."
Cao Trình Ngôn thở nhẹ ra, sự tức giận trong lòng cậu dần nguôi ngoai, nhưng cậu vẫn không thể bỏ qua việc bạn mình đã làm: "Đi lấy lại nó đi. Tôi không thích những trò đùa như vậy."
Vũ Từ Minh gật đầu, không dám phản kháng nữa: "Được rồi, tôi sẽ đi ngay bây giờ. Cậu không cần phải lo lắng."
Tường Quốc Lam và Hoàn Phát ngồi cạnh nhau quan sát, có một chút ngạc nhiên hiện rõ trên mặt họ khi thấy Cao Trình Ngôn đã trở nên bình tĩnh hơn. Hoàn Phát không nhịn được mà nói:
"Cao Trình Ngôn, không cần phải nghiêm trọng như vậy đâu. Vũ Từ Minh chỉ là muốn vui vẻ một chút thôi."
Cao Trình Ngôn vẫn không mấy hài lòng, nhưng cậu hiểu rằng không phải mọi thứ cần phải được giải quyết rõ ràng: "Tôi chỉ không thích những trò đùa vô nghĩa có thể làm hỏng đồ của tôi."
Khi Vũ Từ Minh rời bàn để đi lấy tai nghe, không khí trong bàn trở lại bình thường. Tuy nhiên, Cao Trình Ngôn vẫn cảm thấy một chút lo lắng trong lòng. Cậu không muốn bất kỳ ai hay bất kỳ điều gì gây ảnh hưởng đến Nhạc Linh Âm. Quyết tâm bảo vệ cô ấy đã được khẳng định trong lòng cậu.
Cao Trình Ngôn đang ngồi nói chuyện với Tường Quốc Lam và Hoàn Phát, suy nghĩ về những việc sắp làm trong giờ học tiếp theo. Bỗng nhiên, điện thoại của Cao Trình Ngôn rung lên. Nhìn màn hình, Cao Trình Ngôn thấy tên của Vũ Từ Minh hiển thị.
Cao Trình Ngôn nhấc máy, giọng trầm và có chút bực bội: "Cậu tìm thấy tai nghe chưa?"
Đầu dây bên kia, giọng Vũ Từ Minh vang lên nhưng lại mang theo vẻ lúng túng: "À, Trình Ngôn này... Chuyện là bạn gái tôi đang tìm tôi rồi. Tôi có lẽ sẽ không có thời gian để đi lấy tai nghe cho cậu được. Cậu tự đi đến nhà kho sau trường tìm đi nhé!"
Vừa nghe xong, ánh mắt của Cao Trình Ngôn lập tức tối lại. Cơn giận từ trong lòng bùng lên, cậu không còn giữ được sự bình tĩnh vốn có. Bàn tay nắm chặt điện thoại của cậu run lên vì tức giận.
"Cái gì? Cậu đùa tôi đấy à?"
Giọng nói lạnh lẽo và đầy giận dữ của Cao Trình Ngôn vang lên, khiến cả Tường Quốc Lam và Hoàn Phát đều khựng lại, cảm giác rõ ràng có gì đó không ổn. Họ chưa bao giờ thấy Cao Trình Ngôn tức giận đến như vậy.
Vũ Từ Minh vẫn cười gượng, nhưng có chút lo lắng: "Tôi xin lỗi thật mà, nhưng tôi bận lắm... Cậu chỉ cần tự đi tìm thôi. Đâu có gì khó khăn đâu."
Cao Trình Ngôn siết chặt điện thoại trong tay, gương mặt hiện rõ sự phẫn nộ. Ánh mắt sắc bén như muốn đâm xuyên qua người đối diện, dù Vũ Từ Minh không có mặt ở đây. Không kiềm chế được cơn giận, cậu đập mạnh tay xuống bàn.
Tiếng động vang dội khắp nhà ăn, khiến tất cả mọi người xung quanh giật mình quay lại nhìn. Không khí im lặng bao trùm, nhiều ánh mắt sợ hãi dồn về phía bàn của họ. Ngay cả những học sinh đang nói chuyện rôm rả cũng bất giác im bặt, cảm nhận được sự căng thẳng tỏa ra từ Cao Trình Ngôn.
"Vũ Từ Minh, đừng để tôi phải tự đi lấy tai nghe. Cậu biết tôi ghét những trò đùa kiểu này."
Cao Trình Ngôn nói, giọng trầm nhưng đầy uy lực: "Nếu cậu không đi lấy, tôi sẽ tự đến gặp cậu và cậu sẽ không thích điều đó đâu."
Tường Quốc Lam và Hoàn Phát chỉ biết im lặng, không dám chen vào. Họ hiểu rằng khi Cao Trình Ngôn tức giận, tốt nhất là không nên kɧıêυ ҡɧí©ɧ thêm.
Vũ Từ Minh cuối cùng cũng nhận ra rằng mình đã đi quá xa: "Được rồi, được rồi! Tôi sẽ đi lấy ngay bây giờ. Không cần phải giận như vậy."
Cao Trình Ngôn không nói gì thêm, cậu cúp máy và ném điện thoại xuống bàn. Cao Trình Ngôn đứng dậy, ánh mắt sắc bén lướt qua cả phòng ăn, khiến mọi người lập tức cúi đầu hoặc quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào cậu. Sự im lặng nặng nề bao trùm căn phòng và không ai dám thốt lên một lời nào.
Hoàn Phát chậm rãi lên tiếng, giọng đầy thận trọng: "Trình Ngôn... cậu nên bình tĩnh lại."
Cao Trình Ngôn không trả lời, chỉ thở hắt ra và bước ra khỏi nhà ăn. Cậu không muốn lãng phí thêm thời gian với những trò đùa vô nghĩa của đám bạn mình nữa. Mọi người xung quanh đều tránh né ánh mắt của cậu, không ai dám làm phiền hay cản đường.
Từng bước đi của Cao Trình Ngôn toát lên vẻ uy quyền và lạnh lùng, để lại sau lưng một bầu không khí nặng nề và sợ hãi.