Diêu Hiểu Vy ngồi phía trước Nhạc Linh Âm. Cô khẽ quay đầu lại, đôi mắt sáng lấp lánh như thể vừa biết được điều gì đó vô cùng thú vị. Trong tay cô là chiếc điện thoại, màn hình sáng rực lên với những dòng tin tức đang trôi nhanh.
"Nhạc Linh Âm."
Diêu Hiểu Vy thì thầm, giọng vừa bí mật vừa đầy kích động: "Cậu có biết không? Tin đồn về cậu đang lan khắp trường rồi đấy!"
Nhạc Linh Âm ngạc nhiên ngẩng đầu lên, hơi nhíu mày: "Tin đồn? Tin đồn gì vậy?"
Diêu Hiểu Vy không giấu được vẻ háo hức khi đưa điện thoại đến gần Nhạc Linh Âm, màn hình hiển thị một diễn đàn học sinh của trường, nơi mọi người đang bàn tán sôi nổi. Những dòng chữ nhanh chóng đập vào mắt cô:
"Cao Trình Ngôn chủ động nói chuyện với Nhạc Linh Âm!"
"Nam thần lạnh lùng của Nhị Trung hỏi thăm Nhạc Linh Âm về vết thương nhỏ trên tay!"
"Cậu ấy thích cô ta sao?"
Nhạc Linh Âm tròn mắt, không thể tin vào những gì mình đang đọc. Cô hoàn toàn không ngờ rằng sự việc giữa cô và Cao Trình Ngôn, vốn chỉ là một câu hỏi đơn giản về vết thương nhỏ, lại bị thổi phồng và trở thành đề tài bàn tán khắp trường.
Diêu Hiểu Vy nhìn phản ứng của Nhạc Linh Âm, nhướng mày cười: "Không ngờ cậu lại có sức ảnh hưởng như vậy đấy! Ai mà nghĩ được cậu và Cao Trình Ngôn lại có chuyện với nhau một cách thân thiết ở trước mặt nhiều người đến vậy. Mọi người đang xôn xao, nhiều người thậm chí còn ghen tị nữa."
Nhạc Linh Âm cảm thấy máu dồn lên mặt, vừa ngượng ngùng vừa lo lắng. Cô không biết phải nói gì, nhưng rõ ràng việc này đã vượt khỏi tầm kiểm soát. Những ánh mắt từ khắp nơi trong lớp dường như cũng bắt đầu đổ dồn về phía cô, tò mò và dò xét.
"Cậu có chắc không? Đây chỉ là tin đồn thôi mà..." Nhạc Linh Âm khẽ nói, giọng lo lắng.
Diêu Hiểu Vy gật đầu quả quyết: "Chắc chắn rồi, nhưng cậu đừng lo, tớ nghĩ nếu cậu cứ bình tĩnh thì mọi thứ sẽ ổn thôi. Chỉ là mọi người tò mò chút ấy mà."
Tuy nhiên, trong lòng Nhạc Linh Âm không thể yên được. Tin đồn lan truyền không chỉ khiến cô khó xử, mà còn có thể mang lại nhiều rắc rối không ngờ tới, đặc biệt khi mà Kiều Nhã Anh – người nổi tiếng thích Cao Trình Ngôn – chắc chắn sẽ không để yên.
Khi Nhạc Linh Âm thấy mọi người trong lớp bắt đầu xì xào bàn tán về tin đồn, lòng cô không khỏi lo lắng. Cô biết rằng không thể để mọi chuyện tiếp tục như vậy, đặc biệt là khi những tin đồn có thể ảnh hưởng đến Cao Trình Ngôn và cả bản thân cô.
Nhìn thấy Cao Trình Ngôn đang ngồi gục đầu ngủ trên bàn, Nhạc Linh Âm quyết định di chuyển lại gần. Cô khẽ lay người cậu, giọng nói dịu dàng nhưng có chút sốt ruột:
"Cao Trình Ngôn, dậy đi! Tớ cần nói chuyện với cậu."
Cao Trình Ngôn từ từ mở mắt, ánh mắt lờ đờ vì giấc ngủ chưa hoàn toàn tan. Cậu nhìn thấy Nhạc Linh Âm với vẻ ngạc nhiên thoáng qua: "Có chuyện gì vậy?"
Nhạc Linh Âm nói, giọng cô trở nên lo lắng: "Tin đồn đang lan truyền khắp trường về việc cậu và tớ, mọi người nghĩ... nghĩ rằng chúng ta có mối quan hệ gì đó. Tớ không muốn cậu bị ảnh hưởng vì điều này."
Cao Trình Ngôn nhíu mày, vẻ lạnh nhạt ban đầu có chút rạn nứt khi nghe lời cô. Cậu ngồi thẳng dậy, ánh mắt dần dần trở nên tỉnh táo hơn:
"Tin đồn?"
Cao Trình Ngôn lặp lại, giọng nói có phần khó hiểu: "Cậu có nghĩ rằng điều đó quan trọng không?"
"Nhưng mà... mọi người có thể nghĩ sai về cậu và tớ." Nhạc Linh Âm vội vàng nói, cảm thấy không thể để Cao Trình Ngôn gặp rắc rối chỉ vì những lời đồn vô căn cứ.
Cao Trình Ngôn lặng im một lúc, đôi mắt cậu bắt đầu có sự chuyển biến. Có vẻ như cậu đang suy nghĩ về những gì Nhạc Linh Âm vừa nói. Cuối cùng, cậu thở dài nhẹ nhàng, lộ rõ vẻ mệt mỏi: "Cậu không cần phải lo lắng về tôi. Tin đồn rồi sẽ chìm vào sự lãng quên thôi."
Nhạc Linh Âm không chắc chắn lắm với câu trả lời của Cao Trình Ngôn: "Nhưng nếu chúng ta không làm gì để dập tắt nó, nó sẽ tiếp tục lan truyền ra mất."
Cao Trình Ngôn nhìn vào mắt Nhạc Linh Âm, đôi mắt sâu thẳm của cậu như muốn truyền tải một thông điệp gì đó mà cô không thể hiểu:
"Vậy, cậu muốn chúng ta làm gì? Khẳng định không có gì giữa chúng ta? Cậu có chắc chắn là bản thân cậu muốn điều đó không?"
Lời nói của Cao Trình Ngôn khiến Nhạc Linh Âm ngần ngại, một cảm giác rối bời thoáng qua. Cô không biết phải trả lời thế nào. Cô chỉ muốn bảo vệ Cao Trình Ngôn và bản thân mình, nhưng lại không thể đưa ra quyết định có thể làm tổn thương đến cả hai.
"Không, tớ không muốn phải làm như vậy. Tớ chỉ muốn cậu biết rằng tớ thật lòng quan tâm đến cậu." Nhạc Linh Âm nói, giọng cô nhẹ nhàng.
Cao Trình Ngôn khẽ mỉm cười, tuy chỉ là một nụ cười nhẹ nhưng nó như mang lại một chút ấm áp giữa không gian lạnh lẽo: "Cảm ơn, Nhạc Linh Âm. Nhưng có lẽ chúng ta không cần phải quá bận tâm về điều này, tôi sẽ tự xử lý được."
Nhạc Linh Âm cảm thấy một chút an lòng, nhưng vẫn không thể không lo lắng. Cô chỉ mong rằng mọi chuyện sẽ sớm ổn định, không làm ảnh hưởng đến cả hai người.
Cao Trình Ngôn đưa tay lục tìm trong ngăn bàn học của mình, ánh mắt cậu có phần nghiêm túc khi cậu tìm kiếm thứ gì đó. Những tờ giấy và sách vở nằm chồng chất, tạo nên một khung cảnh hơi bừa bộn, khác hẳn với vẻ bề ngoài lạnh lùng và chỉn chu của cậu.
Nhạc Linh Âm quan sát Cao Trình Ngôn một hồi lâu, cô cảm thấy sự chú ý của mình đều đổ dồn về phía cậu. Cô thấy cậu hơi cau mày, tỏ ra bực bội khi không tìm thấy thứ mình cần.
"Cao Trình Ngôn, cậu đang tìm gì vậy?" Nhạc Linh Âm hỏi, giọng nhẹ nhàng đầy sự quan tâm.
"Tai nghe." Cao Trình Ngôn đáp ngắn gọn, vẻ mặt vẫn không thay đổi: "Nhưng không thấy ở đây."
Nhạc Linh Âm khẽ gật đầu, trong lòng cô có chút tiếc nuối khi thấy Cao Trình Ngôn trông có vẻ thất vọng. Ngay lập tức, cô chợt nhớ đến chiếc tai nghe mà mình luôn mang theo bên mình. Dù không phải là chiếc tai nghe loại tốt nhất, nhưng ít nhất nó có thể giúp Cao Trình Ngôn cảm thấy dễ chịu hơn.
"Nếu không phiền, thì... cậu có thể dùng tai nghe của tớ." Nhạc Linh Âm đề nghị, giọng nói trong trẻo và ấm áp.
Cao Trình Ngôn quay lại nhìn Nhạc Linh Âm, ánh mắt có chút ngạc nhiên nhưng không thể che giấu được sự ngạc nhiên: "Thật sao?"
"Ừm, tớ không có nhu cầu sử dụng nó vào lúc này." Nhạc Linh Âm nói và nhanh chóng lấy chiếc tai nghe từ trong ba lô ra, đưa cho Cao Trình Ngôn.
Cao Trình Ngôn nhận chiếc tai nghe, một chút ngạc nhiên thoáng qua trong mắt cậu: "Cảm ơn."
Cao Trình Ngôn nói, giọng nói có phần nhẹ nhàng hơn, như thể sự quan tâm nhỏ này đã chạm vào một phần nào đó trong lòng cậu.
Nhạc Linh Âm mỉm cười, một cảm giác vui vẻ nhen nhóm trong lòng: "Cậu có thể sử dụng nó thoải mái trong tiết giải lao. Chỉ cần nhớ trả lại cho tớ trước giờ tan học nhé!"
"Chắc chắn rồi." Cao Trình Ngôn gật đầu, vẻ nghiêm túc quay lại với chiếc tai nghe, rồi từ từ kết nối nó với điện thoại của mình.
Cảnh tượng này trong lớp học, giữa không khí vẫn còn râm ran những lời xì xào về tin đồn, lại trở nên ấm áp và dễ chịu. Đối với Nhạc Linh Âm, những khoảnh khắc nhỏ như thế này cùng với Cao Trình Ngôn luôn khiến cô cảm thấy gần gũi hơn với cậu. Cô biết rằng mặc dù bề ngoài cậu có vẻ lạnh lùng, nhưng bên trong cậu vẫn là một người dễ mến và cô rất vui khi được chia sẻ những điều nhỏ bé này với cậu.
Cao Trình Ngôn đeo tai nghe vào, nhạc nhẹ nhàng vang lên bên tai giúp cậu dễ chịu hơn. Cậu tiếp tục gục mặt xuống bàn, ánh mắt dần trở nên nặng trĩu, có lẽ do giấc ngủ vừa mới quay lại. Âm nhạc như hòa quyện với không gian xung quanh, khiến mọi thứ trở nên êm dịu hơn.
Trong lúc đó, chiếc điện thoại của Cao Trình Ngôn bỗng nhiên rung lên, phá vỡ sự tĩnh lặng. Đó là tin nhắn từ đám bạn của cậu, những người thường vui vẻ trêu chọc nhau trong lớp, đã gửi cho cậu một tin nhắn. Cao Trình Ngôn không có ý định kiểm tra ngay lập tức, nhưng âm thanh tin nhắn cứ lặp đi lặp lại khiến cậu không thể không nhìn.
Cuối cùng, với một chút miễn cưỡng, Cao Trình Ngôn mở điện thoại đọc nội dung tin nhắn, nét mặt của cậu ngay lập tức trở nên khó coi. Những câu chữ trêu chọc và châm chọc từ bạn bè cậu không hề nhẹ nhàng. Họ đang bàn tán về tin đồn liên quan đến Nhạc Linh Âm và Cao Trình Ngôn, thậm chí còn đưa ra những bình luận không phù hợp, khiến cho Cao Trình Ngôn cảm thấy bực bội.
"Cao Trình Ngôn, nghe nói cậu đang thân thiết với Nhạc Linh Âm lắm hả? Mà sao cô ta lại được cậu để ý nhỉ?" Một tin nhắn trong số đó viết.
"Có khi nào cậu thích cô ta không? Cô ấy thật sự không có gì đặc biệt đâu!" Một tin nhắn khác khiến Cao Trình Ngôn càng thêm khó chịu.
Cao Trình Ngôn siết chặt điện thoại trong tay, cảm giác tức giận và khó chịu dâng lên. Cậu không thích những lời nói như vậy, đặc biệt là khi chúng liên quan đến Nhạc Linh Âm.
Giọng nói từ bạn bè, những lời trêu chọc vô tình trở thành một gánh nặng trong lòng Cao Trình Ngôn. Cậu không biết làm thế nào để dập tắt những lời đồn đó, cũng như không muốn Nhạc Linh Âm bị ảnh hưởng bởi những gì cậu làm. Mọi thứ trở nên rối bời và cậu cảm thấy một cảm giác bất lực len lỏi trong lòng.
Cao Trình Ngôn nhìn về phía Nhạc Linh Âm, thấy cô vẫn đang chăm chú vào sách vở, hoàn toàn không biết rằng mọi chuyện đang diễn ra. Cậu không muốn cô phải chịu đựng những áp lực từ bạn bè, cũng không muốn làm tổn thương đến cô.
Một làn sóng quyết tâm trỗi dậy trong Cao Trình Ngôn: "Phải tìm cách giải quyết chuyện này." Cậu nghĩ thầm, không thể để mọi thứ tiếp tục như vậy.
Cao Trình Ngôn gục đầu xuống bàn một lần nữa, nhưng lần này không phải để ngủ, mà để suy nghĩ và lên kế hoạch cho những bước tiếp theo. Cao Trình Ngôn không thể để Nhạc Linh Âm bị cuốn vào những điều không hay, cậu nhất định sẽ không để điều đó xảy ra.