Khoảng Trời Riêng Của Hai Ta

Chương 8: Sự dịu dàng và ấm áp

Kiều Nhã Anh đang ở trong cơn tức giận không nguôi, quyết định sẽ làm cho Nhạc Linh Âm phải nếm mùi đau khổ vì đã dám thu hút sự chú ý của Cao Trình Ngôn. Ngay từ lúc đó, cô bắt đầu lập một kế hoạch nham hiểm để dạy dỗ Nhạc Linh Âm. Mục tiêu của cô rất rõ ràng: Nhốt Nhạc Linh Âm vào nhà kho cũ ở sâu trong vườn sân sau trường học – một nơi hẻo lánh và ít ai lui tới.

Để thực hiện kế hoạch này, Kiều Nhã Anh không hành động một mình. Cô nhanh chóng tìm đến Tiết Ly Hoa và Phùng Yên, hai cô gái thân thiết và luôn đi theo cô, cả hai đều có chung thái độ không thích Nhạc Linh Âm vì sự yên lặng và mờ nhạt của Nhạc Linh Âm luôn khiến người khác cảm thấy cô có vẻ "khác biệt". Họ cùng ngồi trong một góc vắng vẻ của một góc trong khuôn viên trường, bắt đầu bàn bạc kế hoạch.

"Nhạc Linh Âm chẳng bao giờ là gì cả, vậy mà giờ lại được Cao Trình Ngôn để ý. Đáng ghét thật!" Tiết Ly Hoa cau mày, giọng đầy sự khó chịu.

Phùng Yên với mái tóc uốn gợn nhẹ, thêm vào bằng giọng điệu tán đồng: "Phải đó! Chúng ta không thể để cô ta làm mọi người chú ý thế được. Cậu có kế hoạch gì chưa, Nhã Anh?"

Kiều Nhã Anh nở một nụ cười lạnh lùng, ánh mắt đầy quyết tâm: "Tớ đã có kế hoạch. Nghe đây, nhà kho cũ phía sau trường là nơi hoàn hảo. Nó đã bị bỏ hoang từ lâu, rất ít người biết đến, cũng chẳng ai qua đó cả. Chúng ta chỉ cần dụ Nhạc Linh Âm vào đó, sau đó nhốt cô ta lại. Một mình trong đó, cô ta sẽ sợ hãi, rồi tự nhận ra vị trí của mình."

Cả Tiết Ly Hoa và Phùng Yên nhìn nhau với ánh mắt thích thú trước ý tưởng này. Kế hoạch thật hoàn hảo, không gây rắc rối lớn nhưng vẫn đủ để khiến Nhạc Linh Âm phải khϊếp sợ và mất mặt.

"Nhưng làm sao để dụ cô ta vào đó?" Phùng Yên thắc mắc.

Kiều Nhã Anh nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, sau đó nở một nụ cười gian xảo: "Chúng ta có thể giả vờ nhờ cô ta giúp đỡ. Nói rằng cần lấy vài thứ cho buổi sinh hoạt câu lạc bộ, hoặc nói có ai đó đang đợi cô ta ở đó. Nhạc Linh Âm vốn hiền lành, dễ bị lừa, cô ta sẽ không nghi ngờ gì đâu."

Tiết Ly Hoa gật đầu, ánh mắt sáng lên vì thấy kế hoạch này quá hoàn hảo: "Đúng rồi, cậu nói phải lắm. Nhạc Linh Âm chắc hẳn chưa bao giờ nghi ngờ ai cả. Mình sẽ nói rằng có giáo viên nhờ cô ta qua đó lấy đồ."

Phùng Yên thêm vào: "Mình sẽ canh chừng để đảm bảo không có ai khác biết. Chỉ cần cô ta lọt vào bẫy, mọi chuyện sẽ dễ dàng."

Kiều Nhã Anh hài lòng với sự đồng thuận của cả hai. Kế hoạch đã được vạch ra rõ ràng. Mục tiêu của họ là làm Nhạc Linh Âm sợ hãi, khiến cô phải hiểu rõ mình không bao giờ có thể đứng cạnh Cao Trình Ngôn. Với sự tinh vi và đồng lòng của ba người, họ tin chắc rằng kế hoạch này sẽ diễn ra hoàn hảo.

"Nhớ giữ bí mật." Kiều Nhã Anh nói thêm với giọng điệu sắc lạnh, ánh mắt đầy ám chỉ: "Chúng ta phải làm mọi thứ thật kín đáo. Nhạc Linh Âm sẽ không thể ngờ được điều gì đang chờ đợi cô ta."

* * *

Cao Trình Ngôn bước vào lớp, không gian dường như trở nên tĩnh lặng một cách đặc biệt. Cậu bước đi với vẻ lạnh lùng thường thấy, đôi mắt sâu thẳm và khuôn mặt không hề để lộ bất cứ cảm xúc nào. Tuy nhiên, khi ánh mắt của cậu dừng lại ở chỗ ngồi của Nhạc Linh Âm, một chút ấm áp không thể nhận ra thoáng qua trong đôi mắt ấy.

Nhạc Linh Âm ngồi ở bàn học, dáng vẻ dịu dàng quen thuộc. Ánh sáng ban mai xuyên qua khung cửa sổ, nhẹ nhàng chiếu lên mái tóc hồng mềm mại của cô, tạo nên một bức tranh yên bình. Cô đang chăm chú đọc một cuốn sách, dường như không nhận ra sự hiện diện của Cao Trình Ngôn.

Từng cử chỉ của cô đều toát lên vẻ mộng mơ, tinh tế, khiến cảnh tượng trở nên ngọt ngào mà không hề gượng ép.

Cao Trình Ngôn dừng lại một chút, ánh mắt cậu lặng lẽ quan sát từng chi tiết nhỏ trên gương mặt của Nhạc Linh Âm. Mái tóc cô khẽ lay động theo gió nhẹ, đôi mắt chăm chú nhưng lại phảng phất chút mơ màng, đôi môi cong lên một cách tự nhiên, dịu dàng mà không hề phô trương. Trong khoảnh khắc ấy, Cao Trình Ngôn cảm thấy mọi sự lạnh lùng, khoảng cách mà anh dựng lên dường như tan chảy một cách lặng lẽ.

Bước chân của cậu không còn dứt khoát và cứng nhắc như mọi khi. Thay vào đó, Cao Trình Ngôn tiến gần đến chỗ của Nhạc Linh Âm với sự nhẹ nhàng hơn thường lệ. Cậu không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi xuống bàn bên cạnh cô, đôi mắt vẫn dõi theo cô một cách âm thầm nhưng đầy quan tâm.

Nhạc Linh Âm khẽ ngẩng đầu lên, thoáng ngạc nhiên khi thấy Cao Trình Ngôn đã ngồi xuống cạnh mình. Cô nhìn vào đôi mắt lạnh lùng nhưng chứa đựng chút dịu dàng khó nhận ra của Cao Trình Ngôn, trái tim cô bỗng đập nhanh hơn. Một chút bối rối hiện lên trên gương mặt của Nhạc Linh Âm, đôi má cô ửng hồng trong ánh sáng ban mai.

Ánh mắt của Cao Trình Ngôn như đang nói điều gì đó nhưng lại không cất thành lời. Sự im lặng giữa họ không hề nặng nề, ngược lại, nó mang theo một cảm giác ngọt ngào, nhẹ nhàng và ấm áp, như thể chỉ cần sự hiện diện của đối phương là đủ để làm cho không gian xung quanh trở nên yên bình.

Trong khoảnh khắc ấy, cả hai như bị cuốn vào thế giới của riêng họ, một thế giới mà chỉ có sự tĩnh lặng và cảm xúc tinh tế len lỏi giữa những ánh mắt và nụ cười nhẹ nhàng.

Nhạc Linh Âm sau một lúc cảm nhận được sự im lặng quen thuộc từ Cao Trình Ngôn, cô chợt nhớ đến vết thương mà cô nhìn thấy trên cánh tay của cậu tối qua. Đó là một vết xước nhưng không quá nghiêm trọng, nhưng với bản tính quan tâm dịu dàng, cô không thể ngừng lo lắng.

Nhạc Linh Âm khẽ cất tiếng, giọng nói nhẹ nhàng và quan tâm:

"Cánh tay của cậu... vết thương tối qua có ổn không? Tớ thấy nó có vẻ sâu..."

Ánh mắt Nhạc Linh Âm thoáng chút lo lắng khi nhìn về phía cánh tay của Cao Trình Ngôn. Trong lòng cô luôn tồn tại sự mềm mỏng với mọi người xung quanh và dù Cao Trình Ngôn có lạnh lùng đến đâu, cô vẫn không thể bỏ qua điều đó.

Cao Trình Ngôn thoáng dừng lại một giây khi nghe câu hỏi của cô. Cậu không ngờ cô lại để ý đến vết thương nhỏ nhặt ấy. Với bản tính kiêu hãnh và không thích chia sẻ những vấn đề cá nhân, cậu chỉ đáp lại một cách ngắn gọn và có phần lạnh nhạt:

"Không có gì. Chỉ là một vết xước nhỏ thôi."

Giọng Cao Trình Ngôn bình thản, không chút biểu cảm, đôi mắt vẫn giữ vẻ lãnh đạm như mọi khi. Cao Trình Ngôn hầu như không nhìn vào mắt Nhạc Linh Âm khi trả lời, như thể vết thương đó chẳng đáng để quan tâm và cũng không đáng để nói đến.

Nhạc Linh Âm khẽ mím môi trước sự lạnh nhạt của cậu, nhưng cô không hề tỏ ra bực bội. Cô đã quen với cách cư xử xa cách này của Cao Trình Ngôn và hiểu rằng đó chỉ là cách mà cậu bảo vệ bản thân mình. Dù vậy, trong lòng Nhạc Linh Âm vẫn cảm thấy chút gì đó buồn nhẹ, vì sự lạnh lùng ấy như dựng lên một bức tường vô hình giữa họ.

"Ừm... Nếu có gì không ổn, nhớ đi kiểm tra nhé." Nhạc Linh Âm khẽ nói thêm, giọng vẫn dịu dàng và đầy quan tâm, rồi trở lại với sách vở của mình.

Cao Trình Ngôn không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ nhìn về phía trước. Nhưng trong sâu thẳm, sự quan tâm của Nhạc Linh Âm vẫn để lại một cảm giác lạ lẫm trong lòng cậu, dù cậu không thể hiện ra bên ngoài. Giữa sự lạnh nhạt và khoảng cách, có lẽ trong lòng cậu cũng cảm nhận được chút ấm áp mà Nhạc Linh Âm mang lại.