Buổi sáng sớm, bầu trời còn vương chút sương mờ ảo, ánh nắng nhẹ nhàng trải dài trên từng mái nhà và những ngọn cây, khẽ xuyên qua lớp lá còn ướt đẫm hơi sương. Những con chim nhỏ ríu rít trong không gian tĩnh lặng, đánh thức thành phố khỏi giấc ngủ yên bình. Không khí trong lành, dịu nhẹ, thoang thoảng mùi hoa cỏ ban mai.
Nhạc Linh Âm với dáng vẻ mềm mại, đôi mắt còn phảng phất chút mộng mơ từ giấc ngủ, cô bước chân ra vườn. Mái tóc dài màu hồng nhạt khẽ bay theo gió, cô mặc một bộ đồ thể dục ôm sát cơ thể duyên dáng. Từng động tác của cô chậm rãi, hòa cùng nhịp thở đều đặn, tạo thành một điệu nhạc thanh thoát của sự sống. Tiếng gió nhẹ như lời thì thầm, hòa quyện cùng tiếng lá cây xào xạc, vang lên như khúc nhạc linh âm, dịu dàng và êm ái, khiến mọi thứ trở nên yên bình và đầy chất thơ.
Trong khoảnh khắc này, Nhạc Linh Âm như hòa làm một với thiên nhiên, lặng lẽ tận hưởng từng phút giây tĩnh tại trước khi nhịp sống ồn ào của một ngày mới bắt đầu.
Sau khi tập thể dục xong, Nhạc Linh Âm rời khỏi nhà với chiếc balo trên vai gọn gàng, dáng người nhẹ nhàng thoáng hiện giữa bầu trời trong xanh. Những tia nắng ban mai nhảy múa trên tóc cô, làm mái tóc hồng phấn khẽ ánh lên trong ánh nắng vàng dịu. Trên con đường nhỏ dẫn đến trường Nhị Trung, cô đi qua những hàng cây rợp bóng, nơi tiếng chim hót líu lo hòa cùng nhịp thở của buổi sáng yên ả.
Nhạc Linh Âm luôn là người mộng mơ, dịu dàng với cuộc sống. Mỗi ngày đi học đối với cô là một chuyến hành trình khám phá sự tĩnh lặng và những điều nhỏ bé xung quanh. Dù trường Nhị Trung cách nhà không xa, cô không vội vàng, mà chậm rãi tận hưởng từng bước chân. Lòng đường vẫn còn vắng vẻ, chỉ lác đác vài người đi làm sớm. Chiếc váy đồng phục bay nhẹ theo từng bước đi, như một cánh bướm thoáng qua trong không gian tĩnh mịch của buổi sáng.
Trước cổng trường Nhị Trung, cánh cửa lớn mở ra chào đón cô, hòa cùng nhịp điệu hàng ngày của học sinh đang bắt đầu tấp nập. Nhưng trong thế giới của cô, mọi thứ vẫn như một giai điệu yên bình, nhẹ nhàng, mang đậm nét riêng của một tâm hồn trong trẻo và mộng mơ.
Khi Nhạc Linh Âm bước chân vào sân trường Nhị Trung, cô lập tức cảm nhận được bầu không khí nhộn nhịp và sôi nổi. Khác hẳn với con đường yên tĩnh vừa mới đi qua, sân trường giờ đây đầy ắp những tiếng nói cười và tiếng bước chân dồn dập. Các học sinh đang tụ tập thành từng nhóm nhỏ, bàn tán đủ thứ chuyện.
Nhưng điểm thu hút sự chú ý lớn nhất lại là một góc sân, nơi một nhóm đông các nữ sinh vây quanh Cao Trình Ngôn – nam sinh nổi tiếng lạnh lùng như băng và cũng là người bạn cùng bàn của Nhạc Linh Âm. Cao Trình Ngôn với gương mặt điển trai, sắc nét và lạnh lùng, đôi mắt sâu thẳm không biểu lộ chút cảm xúc nào, dường như chẳng mảy may để ý đến sự xôn xao xung quanh. Ánh mắt anh luôn giữ một vẻ xa cách, như thể bức tường băng ngăn cách mọi người với thế giới riêng của mình.
Những cô gái xung quanh không ngừng nói chuyện, cười khúc khích và cố gắng thu hút sự chú ý của anh, nhưng Cao Trình Ngôn chỉ lặng lẽ đứng đó, như một bức tượng hoàn mỹ nhưng xa vời, không ai có thể chạm tới.
Nhạc Linh Âm dừng lại một lúc, nhìn cảnh tượng ấy mà cảm thấy như nó chẳng bao giờ thay đổi. Dù là bạn cùng bàn, cô cũng không hề thân thiết với cậu ta, sự im lặng và khoảng cách giữa hai người luôn tồn tại.
Trong lòng Nhạc Linh Âm có chút bâng khuâng không rõ nguyên do, nhưng rồi cô chỉ khẽ thở dài và bước tiếp, đi về phía lớp học của mình, để lại đằng sau tiếng cười nói ồn ào và sự chú ý của mọi người dành cho Cao Trình Ngôn.
Cao Trình Ngôn dù cho có sở hữu vẻ ngoài lạnh lùng và thường không để ý đến xung quanh, nhưng cậu lại cảm nhận được ánh mắt thoáng qua của Nhạc Linh Âm. Dù cô chỉ đứng yên lặng nhìn cảnh tượng trước mắt, nhưng sự hiện diện dịu dàng và lặng lẽ ấy dường như vẫn chạm tới cậu theo một cách nào đó.
Không hiểu vì sao, đôi chân cậu bỗng chuyển động, bỏ mặc đám đông nữ sinh đang bao vây, không một lời nói, không một biểu cảm. Cao Trình Ngôn bước xuyên qua đám người đó, dứt khoát nhưng vẫn giữ phong thái điềm tĩnh như mọi khi.
Đám đông sững lại trong ngỡ ngàng khi thấy Cao Trình Ngôn không quan tâm đến họ, mà lại tiến thẳng về phía Nhạc Linh Âm, khiến một số người nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nhạc Linh Âm đang chìm trong suy nghĩ thì đột nhiên nhận ra Cao Trình Ngôn đang tiến lại gần mình. Cô khẽ chớp mắt, hơi ngỡ ngàng khi nhìn thấy cậu đứng trước mặt. Cao Trình Ngôn vẫn như thường lệ, giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng của mình, nhưng giọng nói của cậu có chút nhẹ nhàng hơn khi hỏi:
"Ngón tay của cậu còn đau không?"
Câu hỏi bất ngờ khiến Nhạc Linh Âm chớp mắt ngạc nhiên. Cô không nghĩ rằng cậu lại chú ý đến việc nhỏ nhặt như vậy – vết cắt trên tay cô khi rửa chén tối qua. Cô nhìn vào đôi mắt lạnh lùng nhưng sâu thẳm của Cao Trình Ngôn, cô bỗng cảm thấy khoảng cách giữa họ không còn quá xa vời như cô từng nghĩ.
"À, không sao rồi, chỉ là vết thương nhỏ thôi." Nhạc Linh Âm đáp, đôi má khẽ ửng hồng vì bất ngờ.
Cao Trình Ngôn không nói gì thêm, chỉ gật nhẹ đầu như đã hài lòng với câu trả lời. Trong giây lát, ánh mắt của cậu dường như mềm mại hơn, dù chỉ thoáng qua. Sau đó, cậu lại quay đi, để lại Nhạc Linh Âm đứng đó với cảm giác vừa bối rối vừa ấm áp lạ lùng. Cô không thể ngờ rằng, đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng của cậu, lại ẩn chứa sự quan tâm tinh tế như vậy.
Ngay khi Cao Trình Ngôn vừa quay đi, đám con gái bắt đầu xì xào bàn tán. Những ánh mắt tò mò, ghen tị và thậm chí có chút khó chịu đều đổ dồn về phía Nhạc Linh Âm.
"Chuyện gì vậy? Sao Cao Trình Ngôn lại quan tâm đến cô ta thế?"
"Nhạc Linh Âm chẳng có gì đặc biệt mà! Cao Trình Ngôn chưa bao giờ nói chuyện với ai nhiều như vậy."
"Không lẽ họ quen nhau? Cậu ấy vừa hỏi thăm vết thương gì đó trên tay cô ta thì phải..."
Lời bàn tán mỗi lúc một nhiều hơn, nhiều cô gái tỏ ra không hài lòng khi chứng kiến cảnh tượng vừa xảy ra. Dù Cao Trình Ngôn nổi tiếng là người lạnh lùng, ít khi quan tâm đến người khác, nhưng hành động hôm nay đã khiến nhiều người bất ngờ.
Nhạc Linh Âm cảm nhận rõ ràng những ánh mắt đổ dồn về phía mình và những lời thì thầm sau lưng. Trong lòng Nhạc Linh Âm có chút lúng túng, nhưng cô cố gắng không để ý, chỉ im lặng bước vào lớp. Tuy nhiên, cảm giác vừa ấm áp, vừa khó xử vẫn lơ lửng trong tâm trí, khiến cô không thể ngừng suy nghĩ về hành động bất ngờ của Cao Trình Ngôn.
Tin tức về việc Cao Trình Ngôn chủ động hỏi thăm Nhạc Linh Âm nhanh chóng lan rộng khắp trường như một cơn gió. Chỉ trong một buổi sáng, câu chuyện trở thành đề tài bàn tán ở mọi góc sân, hành lang và thậm chí trong lớp học. Những lời đồn đại thổi phồng thêm từng chi tiết, khiến cho mọi người càng tò mò và xôn xao hơn.
Trong số những người nghe được, Kiều Nhã Anh là người phản ứng mạnh mẽ nhất. Kiều Nhã Anh là một cô gái xinh đẹp và nổi bật trong trường, luôn tỏ ra mạnh mẽ, kiêu ngạo và thích Cao Trình Ngôn. Suốt bao lâu nay, cô vẫn luôn xem Cao Trình Ngôn là người mà chỉ cô mới xứng đáng có được.
Sự hờ hững của cậu càng khiến cô quyết tâm hơn trong việc chiếm lấy trái tim cậu. Nhưng giờ đây, khi nghe tin Cao Trình Ngôn – người vốn lạnh lùng với tất cả – lại chủ động quan tâm đến Nhạc Linh Âm, một cô gái mà cô cho là không có gì đặc biệt, Kiều Nhã Anh cảm thấy như bị sỉ nhục.
Cơn phẫn nộ bùng lên trong lòng Kiều Nhã Anh. Cô nghiến chặt tay, đôi mắt sắc lạnh nhìn về phía chỗ của Nhạc Linh Âm. Sự ghen tị và tức giận khiến cô không thể ngồi yên. Trong đầu Kiều Nhã Anh, Nhạc Linh Âm chẳng là gì ngoài một cô gái mờ nhạt, không đáng để Cao Trình Ngôn quan tâm. Vậy mà, cậu lại hỏi thăm cô ta và điều đó khiến Kiều Nhã Anh không thể chịu đựng nổi.
"Cô ta nghĩ mình là ai chứ?" Kiều Nhã Anh lẩm bẩm, đôi môi mím chặt.
Trong giây lát, Kiều Nhã Anh quyết định rằng chuyện này không thể bỏ qua dễ dàng. Kiều Nhã Anh sẽ không để cho Nhạc Linh Âm – một người mà cô cho là "tầm thường" – chiếm lấy sự chú ý của Cao Trình Ngôn.
Bất kể giá nào, cô sẽ làm mọi cách để giữ lấy người mà cô tin rằng chỉ mình mới xứng đáng có được. Sự phẫn nộ trong lòng Kiều Nhã Anh không ngừng sôi sục và trong mắt cô, Nhạc Linh Âm giờ đây đã trở thành một cái gai lớn cần phải nhổ bỏ.