Khoảng Trời Riêng Của Hai Ta

Chương 6: Băng bó cho nhau

Nghe thấy tiếng gọi, Cao Trình Ngôn ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng vẫn không thay đổi, nhưng có chút ngạc nhiên khi thấy cô đứng trước mặt. Trong một thoáng, nét mệt mỏi hiện rõ trên gương mặt cậu, nhưng rồi nhanh chóng bị thay thế bởi vẻ điềm tĩnh thường ngày.

"Không có gì đâu, đi đi." Trình Ngôn cất tiếng, giọng cậu lạnh lẽo như muốn chặn lại bất kỳ câu hỏi nào từ phía cô.

Nhưng Nhạc Linh Âm không hề có ý định bỏ đi. Cô khẽ ngồi xuống cạnh cậu, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên định nhìn vào vết thương trên tay cậu: "Cậu bị thương kìa, để tớ giúp."

Cao Trình Ngôn nhíu mày, định từ chối, nhưng trước sự quan tâm bất ngờ từ Linh Âm, cậu im lặng một chút, rồi nhắm mắt lại, không nói gì thêm. Linh Âm mở túi đồ, lấy ra một chai nước và miếng băng sơ cứu mà cô đã mua ở cửa hàng. Cô cẩn thận xử lý vết thương cho cậu, bàn tay khéo léo lau sạch vết máu, rồi nhẹ nhàng băng lại.

Trong suốt quá trình, Trình Ngôn không nói gì, chỉ nhìn xuống với vẻ bình tĩnh, nhưng đôi mắt cậu thoáng qua chút cảm xúc lạ, như thể có điều gì trong lòng đang thay đổi. Linh Âm cũng không nói gì, chỉ tập trung vào việc giúp cậu. Không khí giữa họ tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gió xào xạc qua tán lá cây trên cao.

Khi Linh Âm hoàn thành việc băng bó, cô thở nhẹ ra.

"Cậu làm gì mà bị thương thế?" Nhạc Linh Âm hỏi, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng không giấu được sự lo lắng.

Cao Trình Ngôn không trả lời ngay, ánh mắt lại hướng ra phía xa xăm. Một lúc sau, cậu đáp lại, giọng trầm hơn thường ngày: "Chuyện nhỏ thôi, tôi tự lo được."

Linh Âm nhìn cậu một lúc, không tiếp tục hỏi thêm, nhưng trong lòng cô cảm nhận rõ ràng rằng có điều gì đó cậu không muốn chia sẻ. Nhạc Linh Âm chỉ gật đầu, rồi đứng dậy, chuẩn bị quay lưng bước đi.

Ngay khi Nhạc Linh Âm chuẩn bị rời đi, đột nhiên cô cảm thấy một lực nhẹ nhưng kiên định kéo lại. Cổ tay của cô bị nắm chặt. Cô hốt hoảng quay đầu lại, ánh mắt tròn xoe khi đối diện với Cao Trình Ngôn. Cậu vẫn ngồi trên ghế, nhưng bàn tay đã nắm lấy cổ tay cô từ khi nào. Ánh mắt lạnh lùng thường ngày giờ lại mang chút gì đó khác lạ, như thể có sự lo lắng không thể che giấu.

"Linh Âm... tay cậu..." Trình Ngôn khẽ nói, giọng của cậu thấp và gấp gáp hơn bình thường.

Cô chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì ánh mắt của Trình Ngôn đã dán chặt vào ngón tay cô, nơi có một vết cắt nhỏ lúc mà cô đang nhặt những mảnh vỡ khi làm rơi chén bát. Một giọt máu đỏ tươi chậm rãi chảy xuống, thấm lên làn da trắng mịn.

"Đứt tay rồi, sao không nói?" Cao Trình Ngôn nhìn cô chằm chằm, giọng vẫn trầm nhưng mang theo sự lo lắng rõ rệt. Đây là lần đầu tiên Nhạc Linh Âm thấy cậu phản ứng như vậy. Sự lạnh lùng thường thấy trong ánh mắt đã bị thay thế bởi một biểu cảm khó đoán. Bàn tay cậu vẫn giữ chặt cổ tay cô, không quá mạnh nhưng cũng không buông ra.

Linh Âm bối rối, cô không nghĩ rằng vết thương nhỏ này đáng chú ý đến vậy. Cô nói khẽ, định rút tay lại: "Tớ... không sao đâu, chỉ là vết thương nhỏ thôi, ở nhà đã hết băng cá nhân nên đi mua thêm để về băng bó lại nhưng không ngờ lại gặp cậu ở đây."

Nhưng Cao Trình Ngôn không để Nhạc Linh Âm làm vậy. Cậu nhẹ nhàng kéo tay cô lại gần, ánh mắt nghiêm túc khi xem xét vết thương.

"Ngồi xuống." Cậu ra lệnh ngắn gọn, giọng không để cô từ chối.

Linh Âm chưa kịp phản ứng thì Trình Ngôn đã lấy lại túi đồ của cô, tìm kiếm một miếng băng y tế khác. Dù cậu thường không bộc lộ cảm xúc, nhưng hành động của cậu lúc này lại vô cùng cẩn thận và chu đáo. Bàn tay của cậu dịu dàng nhưng dứt khoát, nhẹ nhàng băng lại vết thương cho cô, không để lỡ một giọt máu nào nữa.

Cả hai đều im lặng, chỉ có tiếng gió thoảng qua không gian. Linh Âm ngồi yên, đôi mắt vẫn còn ngỡ ngàng nhìn cậu. Trình Ngôn với vẻ mặt lạnh lùng nhưng trong đôi mắt lấp lóe chút lo lắng, hoàn toàn khác với hình ảnh xa cách khi ở trường.

Khi đã băng bó xong, cậu thả tay ra và nói khẽ, giọng điệu dịu hơn: "Cậu phải cẩn thận hơn chứ."

Nhạc Linh Âm nhìn vào ngón tay bị thương đã được băng lại của mình, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả. Sự quan tâm bất ngờ từ Trình Ngôn khiến cô cảm thấy ấm áp, nhưng cũng bối rối không biết phải trả lời thế nào.

"Cảm ơn cậu." Nhạc Linh Âm nói nhỏ, ánh mắt cô nhìn xuống, cảm giác trái tim mình như đang đập nhanh hơn.

Cao Trình Ngôn không đáp lại, chỉ lặng lẽ ngồi đó. Dù cậu không nói gì thêm, nhưng ánh mắt của cậu đã nói lên nhiều điều. Trong đêm tối, dưới ánh đèn mờ ảo của công viên, giữa họ dường như có một sự kết nối lạ lùng, như thể một sợi dây vô hình vừa được thắt chặt thêm một chút.

Thời gian dần trôi qua, không khí giữa Cao Trình Ngôn và Nhạc Linh Âm trở nên ngượng ngùng hơn. Cả hai đều im lặng, đôi mắt thoáng tránh nhau như thể không biết nên bắt đầu câu chuyện từ đâu. Nhạc Linh Âm cảm thấy bối rối, trong khi Cao Trình Ngôn với vẻ mặt lạnh lùng thường ngày, giờ đây cũng không còn tự tin như trước.

"À... cậu có thường đến công viên này không?" Linh Âm quyết định phá tan sự im lặng, giọng nói lúng túng nhưng lại mang chút hi vọng.

Cao Trình Ngôn khẽ nhíu mày, như thể đang cân nhắc câu trả lời, cậu nói giọng điệu có phần khô khan, nhưng vẫn có chút gì đó: "Cũng thường thôi, cảm thấy ở đây thật yên tĩnh."

Nhạc Linh Âm gật đầu, đôi mắt ánh lên chút thích thú: "Tớ cũng vậy, tớ thích cảm giác ở đây, nhất là khi trời bắt đầu tối. Mọi thứ dường như trở nên nhẹ nhàng hơn."

Có một chút im lặng trôi qua, cả hai đều ngại ngùng không biết nên tiếp tục nói gì. Cuối cùng, Trình Ngôn bất ngờ hỏi: "Sao cậu lại mua nhiều đồ y tế như vậy? Cậu hay bị thương sao?"

"Cũng không phải... à cậu ăn gì chưa? Tớ có mua thêm một ít đồ ăn nhẹ." Linh Âm trả lời, hơi ngại ngùng.

Nhạc Linh Âm nhìn Cao Trình Ngôn, rồi cô cười khẽ: "Cậu có muốn thử không? Tớ có bánh snack dâu tây."

Cao Trình Ngôn chớp mắt một cái, không hề dự đoán được rằng Linh Âm sẽ mời cậu như vậy. Cậu nhíu mày một chút, rồi nhẹ nhàng gật đầu: "Được." Cao Trình Ngôn cất lời, mặc dù giọng điệu vẫn không biểu lộ nhiều cảm xúc.

Linh Âm vui vẻ mở túi đồ ra, lấy một gói bánh snack ra và đưa cho cậu ta, cô giải thích cùng với ánh mắt sáng lên thể hiện niềm hạnh phúc nhỏ nhoi: "Tớ rất thích loại này, có lẽ cậu cũng nên thử."

Trình Ngôn nhận lấy gói bánh, đưa lên xem xét một lát trước khi cậu mở ra. Đúng lúc đó, một cơn gió nhẹ thoảng qua làm tóc của Linh Âm bay bay trước mặt. Cô cảm thấy một chút lạnh và bất chợt cắn nhẹ môi, không biết phải nói gì tiếp theo.

Cao Trình Ngôn khẽ nhướn mày, đôi mắt nhìn chăm chú vào gương mặt cô, cậu hỏi với giọng nói có phần tò mò hơn trước: "Cậu thường hay đi mua đồ ăn vặt à?"

"Ừm." Linh Âm cười, có chút ngượng ngùng: "Tớ thích ăn vặt, nhất là sau những buổi học dài. Nó giúp tớ cảm thấy thư giãn hơn."

"Không tệ, cậu không sợ béo à?" Cao Trình Ngôn hỏi cô.

Linh Âm cười lớn hơn, không thể không bị chọc cười bởi câu hỏi bất ngờ của cậu ta: "Béo hay không không quan trọng, quan trọng là cảm thấy vui vẻ thôi!"

Cô nháy mắt một cái, làm Cao Trình Ngôn có chút ngạc nhiên, nhưng lại khẽ mỉm cười.

Một bầu không khí thoải mái dần dần hình thành giữa hai người. Dù vẫn còn chút ngượng ngùng, nhưng sự rào cản giữa họ như đã dần bị phá vỡ. Nhạc Linh Âm cảm thấy vui hơn và điều đó cũng phản ánh trong ánh mắt của Cao Trình Ngôn, một sự dịu dàng nhỏ bé nhưng có thể nhận ra.