Buổi chiều dần buông xuống, ánh nắng vàng của hoàng hôn nhuộm cả sân trường trong sắc cam ấm áp. Mặt trời treo lơ lửng trên đường chân trời, tỏa ra những tia sáng rực rỡ cuối cùng trước khi chìm vào bóng tối. Không khí trở nên dịu nhẹ, gió khẽ lùa qua những tán cây, mang theo mùi cỏ dại phảng phất.
Các học sinh lần lượt rời khỏi lớp, tiếng cười nói dần thưa thớt, chỉ còn lại vài nhóm nhỏ còn nán lại chuyện trò bên ngoài hành lang. Những chiếc bóng đổ dài trên sân trường, hòa lẫn vào khung cảnh bình yên của buổi hoàng hôn.
Nhạc Linh Âm và Diêu Hiểu Vy cùng nhau bước ra từ lớp học, hai cô gái thong thả bước đi dưới bầu trời nhuốm sắc chiều. Diêu Hiểu Vy là cô bạn có tính cách hoạt bát, trong khi Nhạc Linh Âm thường lặng lẽ hơn, chỉ lắng nghe và thi thoảng đáp lại bằng vài câu nhẹ nhàng.
"Tớ có cảm giác Cao Trình Ngôn đó thích cậu đấy, cậu thấy sao?" Diêu Hiểu Vy bất ngờ lên tiếng, giọng nói tò mò xen lẫn chút trêu đùa. Cô nghiêng người về phía Linh Âm, đôi mắt tinh nghịch không giấu nổi sự hiếu kỳ.
Nhạc Linh Âm hơi khựng lại một chút, ánh mắt cô thoáng qua sắc trời đỏ rực rồi dừng trên vạt cỏ trước mặt.
"Không có chuyện đó đâu, tớ thấy cậu ta là người rất khó gần nhưng cũng... rất kỳ lạ." Cô khẽ nói, giọng điệu như muốn tránh né, không muốn để lộ suy nghĩ của mình. Trái tim cô vẫn còn đôi chút bối rối sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi với Trình Ngôn.
Diêu Hiểu Vy bật cười nhẹ, cô lắc đầu vẻ không tin: "Cậu không thấy cậu ta rất khác à? Tuy lạnh lùng khó gần nhưng mà hình như lại rất để ý đến cậu."
Diêu Hiểu Vy khoác tay Linh Âm, bước đi nhanh hơn một chút, gương mặt rạng rỡ với sự hứng thú.
Linh Âm chỉ biết im lặng, không biết phải đáp lại sao cho đúng. Cô không thể phủ nhận rằng Cao Trình Ngôn có điều gì đó khác lạ, nhưng cô vẫn chưa thể hiểu hết về cậu ta: "Chắc là do cậu nghĩ nhiều thôi."
Cô trả lời nhẹ nhàng, nhưng sâu trong lòng, Linh Âm không thể ngăn mình tự hỏi liệu có điều gì thực sự ẩn sau vẻ ngoài lạnh lùng của cậu bạn ngồi cạnh mình.
"Thôi nào, cứ để ý thêm chút nữa xem, có khi lại có bất ngờ đấy!" Hiểu Vy cười tươi, vỗ vai Linh Âm rồi bước đi trước. Ánh hoàng hôn rực rỡ chiếu lên gương mặt cô bạn, tạo nên một khung cảnh thật yên bình và ấm áp.
Linh Âm thở nhẹ, nở một nụ cười nhẹ. Cô bước chậm theo sau, đôi mắt nhìn về phía chân trời xa xăm, nơi mặt trời đang dần khuất bóng. Những câu hỏi và cảm xúc về Cao Trình Ngôn vẫn chưa có câu trả lời, nhưng trong lòng cô dường như có một chút gì đó đang thay đổi.
Nhạc Linh Âm về đến nhà sau khi chia tay với Diêu Hiểu Vy ở ngã tư, ánh nắng buổi chiều dịu nhẹ len lỏi qua cửa sổ khiến căn phòng trở nên ấm áp. Cô lặng lẽ cất cặp sách lên bàn, sắp xếp lại đồ đạc một cách gọn gàng như mọi ngày. Nhưng tâm trí cô lại không thể hoàn toàn tập trung vào việc dọn dẹp. Hình ảnh của Cao Trình Ngôn, người luôn giữ vẻ lạnh lùng và bí ẩn, không ngừng xuất hiện trong đầu mình.
Cô nhớ lại ánh mắt lạnh nhạt của Cao Trình Ngôn, dường như lúc nào cậu cũng giữ một khoảng cách khó hiểu, nhưng đôi lúc, trong một khoảnh khắc rất ngắn, Nhạc Linh Âm có cảm giác như anh đang che giấu điều gì đó đằng sau vẻ ngoài xa cách đó.
Cô không thể hiểu được tại sao mình lại bị cuốn hút bởi một người như Cao Trình Ngôn. Cậu ta hầu như không bao giờ thể hiện cảm xúc, luôn kín đáo và khó gần. Nhưng chính sự bí ẩn đó lại khiến cô không thể ngừng nghĩ về cậu, như thể có điều gì đó ở cậu mà cô vẫn chưa thể khám phá hết.
Nhạc Linh Âm tiến vào nhà bếp, định bụng chuẩn bị một chút gì đó cho bữa tối. Nhưng ngay khi bước vào trong, cô lại nhìn thấy chén bát bừa bộn chất đầy trong bồn rửa tay. Một tiếng thở dài nhẹ nhàng thoát ra, cô xắn tay áo lên và bắt đầu rửa chén. Tay cô thoăn thoắt làm việc, nhưng tâm trí lại không ngừng suy nghĩ về Cao Trình Ngôn. Từng cử chỉ lạnh nhạt của cậu ta, từng ánh nhìn vô tình chạm nhau.. Càng suy nghĩ, cô càng bị cuốn vào cái vẻ bí ẩn khó nắm bắt của cậu.
Bất chợt, trong một giây phút lơ đãng, chiếc chén trơn tuột khỏi tay cô, rơi xuống sàn và vỡ tan tành thành nhiều mảnh. Tiếng vỡ loảng xoảng kéo Nhạc Linh Âm ra khỏi dòng suy nghĩ, khiến cô giật mình. Cô cúi xuống nhặt từng mảnh vỡ, không ngờ rằng một trong số đó sắc bén đến mức cắt vào ngón tay cô.
Cô khẽ kêu lên khi thấy vệt máu đỏ tươi từ ngón tay chảy ra. Dòng máu nhỏ xuống nền gạch lạnh, tạo nên một vệt tương phản kỳ lạ. Đau đớn là vậy, nhưng điều thực sự khiến Nhạc Linh Âm đau lòng hơn là cảm giác lạc lõng trong tâm trí, một sự mâu thuẫn giữa trái tim và lý trí khi nghĩ về Cao Trình Ngôn.
Nhạc Linh Âm nhìn vết máu trên ngón tay, cố giữ bình tĩnh và đi tìm băng cá nhân trong ngăn kéo tủ thuốc. Nhưng sau khi lục lọi một hồi, cô nhận ra băng cá nhân đã hết từ lúc nào. Cô nhíu mày, nhẹ nhàng rửa vết thương dưới vòi nước lạnh và tạm thời dùng một mảnh khăn giấy để cầm máu.
Không còn cách nào khác, cô quyết định ra ngoài mua băng cá nhân. Cô khoác nhanh chiếc áo khoác mỏng, cẩn thận giữ tay để không làm vết thương chảy máu thêm, rồi bước ra khỏi nhà.
Bầu trời ngoài kia đã dần ngả sang màu xám tối, ánh đèn đường bắt đầu thắp sáng những con phố vắng lặng. Nhạc Linh Âm bước nhanh đến cửa hàng tiện lợi gần nhà, tâm trạng vẫn còn rối bời. Những suy nghĩ về Cao Trình Ngôn vẫn đeo bám, nhưng giờ đây, có thêm cảm giác khó chịu từ vết thương trên tay khiến cô thêm phần mệt mỏi.
Đến cửa hàng, cô tìm đến quầy y tế nhỏ, chọn lấy hộp băng cá nhân rồi nhanh chóng tiến đến quầy thanh toán. Trong lúc chờ, cô không thể không nghĩ về sự vụng về của mình, tự hỏi liệu có phải việc suy nghĩ về Cao Trình Ngôn đang khiến cô mất tập trung đến vậy.
Bầu trời đã hoàn toàn chuyển sang màu tối hẳn đi, lúc này đã xuất hiện lác đác vài ngôi sao lấp lánh. Nhạc Linh Âm bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi, tay cầm một túi đồ nhỏ. Không khí về đêm trở nên mát mẻ hơn, làn gió nhẹ lướt qua khu phố vắng, mang theo chút se lạnh. Cô gái lặng lẽ bước đi trên con đường quen thuộc, ánh đèn đường mờ ảo chiếu xuống, tạo ra những cái bóng đổ dài trên mặt đất.
Khi đi ngang qua công viên gần đó, Linh Âm chợt dừng chân lại. Trong bóng tối lờ mờ, cô nhận ra một dáng người quen thuộc đang ngồi trên chiếc ghế đá gần hàng cây. Đó là Cao Trình Ngôn, nhưng điều khiến cô chú ý hơn là tư thế của cậu. Cậu ngồi im lặng, tay trái khẽ ôm lấy vai, nét mặt thoáng căng thẳng và từ chỗ Linh Âm đứng, cô có thể nhìn thấy vệt máu nhỏ trên cánh tay cậu.
Tim Linh Âm đập mạnh hơn, trong lòng dâng lên một cảm giác lo lắng không rõ lý do. Cô bước nhanh về phía cậu, đôi môi khẽ gọi: "Cao Trình Ngôn?"