Buổi trưa chầm chậm trôi qua, ánh nắng bên ngoài nhẹ nhàng xuyên qua khung cửa sổ, phủ lên lớp học một lớp ánh sáng vàng dịu dàng. Tiếng lá cây ngoài sân khẽ xào xạc trong gió nhẹ, tạo nên không khí yên bình. Bên trong lớp học, học sinh lác đác quay lại sau giờ nghỉ trưa, một vài người đang chuẩn bị sách vở cho tiết học, một số khác thì lặng lẽ trò chuyện. Không gian dần tràn ngập âm thanh chuẩn bị cho tiết học buổi chiều.
Nhạc Linh Âm bước vào lớp, ánh mắt lướt qua khung cảnh quen thuộc. Cô gái với mái tóc màu hồng phấn xõa xuống, đung đưa qua lại theo nhịp bước chân đi tới bàn của mình. Hàng ghế ngăn nắp, sách vở vẫn nằm yên trên bàn từ buổi sáng, nhưng tâm trí cô không thể không chú ý đến một người.
Cao Trình Ngôn – cậu bạn cùng bàn lạnh lùng, người luôn khiến cả đám con gái chết mê chết mệt. Cậu đang ngồi tại chỗ, im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh nắng chiếu lên gương mặt trầm lặng của cậu, khiến các đường nét sắc sảo trở nên càng thêm rõ ràng. Cậu khoác lên mình chiếc áo sơ mi trắng gọn gàng, phong thái vẫn bình tĩnh và lạnh nhạt như thường lệ. Đôi mắt của cậu sắc như dao, nhưng hôm nay lại chứa chút gì đó xa xăm, không hẳn là đang để ý đến mọi thứ xung quanh.
Linh Âm ngập ngừng nhìn cậu ta một lúc. Sự im lặng giữa hai người như kéo dài vô tận, không biết từ khi nào mà khoảng cách giữa họ dường như không chỉ là khoảng cách vật lý nữa. Cô nhẹ nhàng kéo ghế ngồi xuống, ánh mắt thoáng qua cậu bạn cùng bàn rồi nhanh chóng quay lại với sách vở, cố gắng giữ cho hơi thở và nhịp tim đều đặn. Tuy nhiên, trong lòng cô không khỏi dậy lên một cảm giác khó tả, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Nhạc Linh Âm vừa mở sách ra, tay cô còn chưa kịp lật trang thì có một âm thanh khe khẽ vang lên trên bàn. Cô ngẩng đầu lên, ngạc nhiên khi thấy một hộp sữa dâu tây đang nằm ngay ngắn trước mặt mình. Đó là hộp sữa lúc nãy mà Cao Trình Ngôn vừa mới mua.
Cao Trình Ngôn lạnh lùng ngồi cạnh cô, cậu đang thu lại bàn tay sau khi đặt hộp sữa lên bàn của cô. Ánh mắt của cậu vẫn không thay đổi, lạnh lẽo và điềm tĩnh như thể hành động vừa rồi chẳng hề mang chút ý nghĩa nào. Dù vậy, có một khoảnh khắc thoáng qua, ánh mắt của cậu liếc nhanh về phía cô, như muốn nói điều gì nhưng cuối cùng lại thôi. Cậu trở về với tư thế ngồi quen thuộc, mắt vẫn hướng ra cửa sổ, lặng lẽ.
Nhạc Linh Âm ngồi yên, đôi mắt mở to nhìn hộp sữa trước mặt. Trái tim cô dường như đập nhanh hơn một nhịp. Mọi thứ xung quanh bỗng trở nên im lặng một cách kỳ lạ, chỉ còn lại tiếng tim đập trong l*иg ngực. Cô không biết nên nói gì, chỉ cảm thấy hơi ấm lạ lùng lan tỏa trong lòng, như thể ánh nắng ngoài kia đã xuyên thấu vào tận trái tim cô.
Cô khẽ cầm hộp sữa lên, nhìn thoáng qua Cao Trình Ngôn một lần nữa, nhưng cậu vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng như cũ.
"Cái này là?" Nhạc Linh Âm nhìn Cao Trình Ngôn với ánh mắt khó hiểu.
Cao Trình Ngôn lười biếng đáp lại: "Nghe nói con gái các cậu thích uống cái này, cậu uống đi, coi như là xin lỗi chuyện lúc sáng."
Sau đó, Cao Trình Ngôn nằm gục xuống bàn như thể đang tránh né ánh mắt của Nhạc Linh Âm.
Nhạc Linh Âm không thể giấu được nụ cười mỏng nhẹ trên môi, cô mở hộp sữa và nhấp một ngụm nhỏ. Vị ngọt của dâu tây hòa quyện với sự ấm áp khó tả trong lòng, khiến cô cảm thấy có chút gì đó thật đặc biệt về khoảnh khắc này.
Tiết học buổi chiều bắt đầu, không gian trong lớp học yên lặng hơn hẳn khi tiếng giảng bài vang lên đều đặn. Ánh sáng ngoài trời đã dần dịu đi, chỉ còn lại vài tia nắng le lói chiếu vào qua cửa sổ. Không khí nặng nề và tĩnh lặng, chỉ có tiếng viết của giáo viên trên bảng và tiếng bút của học sinh đang viết trên trang giấy.
Nhạc Linh Âm ngồi thẳng lưng, đôi mắt chăm chú dõi theo từng dòng chữ mà giáo viên đang giảng. Cô có thói quen ghi chú cẩn thận, từng nét chữ đều đặn và gọn gàng hiện lên trên trang vở của mình. Tuy nhiên, dù đang tập trung vào bài học, cô không thể ngăn mình liếc mắt sang phía bên cạnh.
Cao Trình Ngôn vẫn còn đang gục đầu xuống bàn ngủ. Khuôn mặt cậu giấu trong vòng tay đang khoanh lại của mình, mái tóc đen mượt che khuất phần lớn gương mặt. Nhịp thở đều đều của cậu hòa vào không gian tĩnh lặng, cho thấy cậu đang say ngủ. Cái dáng vẻ lạnh lùng, thường ngày luôn toát lên sự nghiêm nghị và xa cách, giờ đây lại có chút gì đó dễ chịu và gần gũi hơn khi cậu đang ở trong trạng thái yên bình nhất.
Linh Âm khẽ quay đầu nhìn cậu một lát. Cảm giác lạ lùng khi thấy cậu ngủ say bên cạnh khiến cô dừng bút một chút. Cao Trình Ngôn luôn tỏ ra mạnh mẽ và lạnh lùng, nhưng trong khoảnh khắc này, trông cậu thật khác biệt. Dù cậu đang ngủ say, nhưng phong thái điềm tĩnh và đôi mắt sắc bén thường ngày vẫn như hiển hiện trong không gian xung quanh. Gió nhẹ lùa vào từ cửa sổ, làm mái tóc của Trình Ngôn khẽ lay động, khiến Linh Âm mỉm cười khẽ mà không tự nhận ra.
Cô nhanh chóng quay lại với bài giảng, nhưng thỉnh thoảng ánh mắt vẫn lướt qua cậu. Trong lòng cô dâng lên một cảm giác khó tả, sự tò mò pha lẫn chút bối rối, như thể có một mảnh ghép quan trọng mà cô vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ về cậu bạn cùng bàn này.
Tiết học tiếp tục trôi qua, từng phút từng giây chậm rãi như tiếng kim đồng hồ lặng lẽ di chuyển. Linh Âm tiếp tục ghi chú, nhưng tâm trí cô có chút mơ hồ, không thể hoàn toàn tập trung vào lời giảng như trước.
Tiết học vừa kết thúc, không khí trong lớp trở nên thoải mái hơn khi học sinh bắt đầu đứng dậy, thu dọn sách vở hoặc tranh thủ trò chuyện. Nhạc Linh Âm vẫn ngồi im tại bàn, cô chăm chú hoàn thành nốt phần ghi chú của mình. Cô mải mê tập trung ghi chép đến mức không nhận ra Cao Trình Ngôn đã tỉnh dậy từ lúc nào. Cậu ngồi thẳng lưng, đôi mắt lạnh lùng, bình tĩnh nhìn về phía cô.
Bỗng nhiên, giọng nói trầm thấp của Trình Ngôn vang lên, phá vỡ sự im lặng giữa hai người:
"Vở của cậu... ghi chú nhiều quá, không thấy mệt sao?"
Câu hỏi thốt ra đầy bất ngờ, không có dấu hiệu nào báo trước và cũng không phải điều mà cô nghĩ Trình Ngôn sẽ nói. Linh Âm có chút giật mình, cô hơi ngẩng đầu lên nhìn cậu, đôi mắt mở to ngạc nhiên. Cao Trình Ngôn thường rất ít nói và nếu có nói thì giọng điệu lúc nào cũng mang vẻ xa cách, lạnh lùng. Hôm nay cũng không ngoại lệ.
"À... tớ... tớ quen rồi." Cô đáp, trong lòng cô có chút lúng túng khi đối diện với ánh mắt sắc lạnh của cậu. Bàn tay cô hơi khựng lại trên trang vở, không biết phải phản ứng thế nào.
Trình Ngôn im lặng một lúc, ánh mắt vẫn như dán chặt vào cô, khiến không khí giữa hai người trở nên căng thẳng. Sau đó, cậu khẽ nhếch môi, nhưng không phải là nụ cười vui vẻ mà là một nụ cười thoáng qua đầy sự bí ẩn: "Cậu lúc nào cũng quá chăm chỉ."
Cao Trình Ngôn nói tiếp, giọng đều đều nhưng không hề chứa chút ấm áp nào: "Cẩn thận đừng để kiệt sức."
Lời nói của cậu nghe như một lời nhắc nhở, nhưng lại mang theo chút gì đó lạnh nhạt, như thể cậu chỉ nói cho có. Linh Âm không chắc liệu cậu có thực sự quan tâm hay chỉ đang nói cho xong chuyện. Trước khi cô kịp trả lời, Trình Ngôn đã quay mặt đi, ánh mắt lại hướng ra cửa sổ, đôi tay chậm rãi xếp lại sách vở của mình.
Cảm giác nặng nề và khó hiểu trong lòng Linh Âm ngày càng dâng cao. Cô không thể giải thích được ý nghĩa đằng sau những lời của Trình Ngôn, cũng không hiểu được tại sao cậu đột ngột nói chuyện với cô như vậy. Dù chỉ là một cuộc trò chuyện ngắn ngủi và đầy khoảng cách, nhưng sự tồn tại của nó đã khiến Linh Âm cảm thấy có gì đó thay đổi trong không khí giữa hai người.