Hoàng hôn buông xuống, ánh sáng dịu dàng của mặt trời dần lặn sau những tán cây xanh rì, nhuộm màu trời thành những gam màu ấm áp như cam, hồng và vàng. Không khí trở nên mát mẻ, trong lành, đánh dấu một ngày học tập kết thúc. Các học sinh lần lượt rời khỏi lớp, tiếng cười nói rôm rả hòa cùng với tiếng xì xào của gió.
Nhạc Linh Âm bước ra khỏi cổng trường, ánh mắt ngước lên nhìn bầu trời đang dần chuyển màu. Cô cảm nhận được vẻ đẹp của hoàng hôn, nhưng trong lòng vẫn trĩu nặng những suy nghĩ về Kiều Nhã Anh và những lời cảnh báo từ Cao Trình Ngôn.
Từng đám mây nhẹ nhàng trôi qua, như những suy tư lướt qua tâm trí Nhạc Linh Âm.
Cao Trình Ngôn đi cạnh bên, dáng vẻ vẫn lạnh lùng như mọi khi. Ánh sáng hoàng hôn hắt lên gương mặt cậu một cách dịu dàng, nhưng lại không thể xua tan đi vẻ nghiêm nghị thường trực. Cậu nhìn về phía xa, đôi mắt thăm thẳm như đang suy nghĩ điều gì đó.
Không khí xung quanh trở nên yên bình, nhưng giữa họ lại tồn tại một khoảng cách vô hình.
Khi cả hai bước ra khỏi cổng trường, tiếng xe cộ và dòng người qua lại trở nên rõ ràng hơn. Một cơn gió nhẹ thoảng qua, mang theo hương thơm của đất trời sau cơn mưa, càng làm cho bức tranh hoàng hôn trở nên sống động hơn.
Nhạc Linh Âm cảm nhận được sức hút của vẻ đẹp tự nhiên này, nhưng một phần trong cô vẫn không thể thoát khỏi cảm giác nặng nề.
Mặt trời lặn dần, để lại ánh sáng le lói phản chiếu trên những ô cửa kính của trường. Những hình ảnh của bạn bè, những khoảnh khắc vui vẻ trong lớp học hôm nay thoáng hiện lên trong tâm trí cô. Nhạc Linh Âm thầm ước ao rằng mình có thể chia sẻ cảm xúc này với Cao Trình Ngôn, nhưng cảm giác lo lắng về Kiều Nhã Anh khiến cô không dám mở lời.
Dần dần, bóng tối bắt đầu bao trùm, những ngọn đèn đường chập chờn sáng lên, ánh sáng yếu ớt nhưng ấm áp. Hoàng hôn mang đến một sự chuyển giao, không chỉ từ ánh sáng đến bóng tối mà còn từ những cảm xúc hỗn độn trong lòng cô. Nhạc Linh Âm biết rằng ngày mai sẽ lại mang đến những điều mới mẻ, nhưng lúc này đây, cô chỉ muốn tận hưởng khoảnh khắc này bên cạnh Cao Trình Ngôn, dù rằng giữa họ vẫn còn nhiều điều chưa nói ra.
Cao Trình Ngôn dừng lại một chút, rồi quay sang Nhạc Linh Âm, giọng nói trầm lắng và có phần lạnh nhạt: "Xin lỗi, hiện giờ tôi không thể đưa cậu về nhà được."
Nhạc Linh Âm ngẩng lên, ánh mắt cô hơi ngạc nhiên và có chút hụt hẫng.
"Có chuyện gì sao?" Nhạc Linh Âm hỏi, cảm giác như một phần của buổi hoàng hôn tươi đẹp vừa qua đã vụt tắt.
Cao Trình Ngôn nhìn thẳng vào mắt Nhạc Linh Âm, không hề giấu giếm sự thờ ơ của mình: "Tôi có hẹn với đám bạn của Vũ Từ Minh."
Câu trả lời lạnh lùng, nhưng Nhạc Linh Âm lại cảm thấy trong đó có chút gì đó không hoàn toàn thuyết phục.
Nhạc Linh Âm gật đầu, nhưng trong lòng lại dấy lên một cảm giác không yên. Dù đã quen với sự lạnh nhạt của Cao Trình Ngôn, nhưng lúc này đây, cô cảm thấy có điều gì đó khác lạ.
"Vậy... tớ sẽ về một mình." Nhạc Linh Âm nói, cố giữ giọng bình tĩnh.
Cao Trình Ngôn chỉ gật đầu, không nói thêm gì. Cậu quay đi, bước về phía dòng người qua lại. Nhạc Linh Âm cảm thấy như khoảng cách giữa họ lại lớn hơn một chút. Cô đứng lại, nhìn theo bóng dáng cao lớn của cậu khuất dần trong ánh đèn đường bắt đầu sáng lên.
Bầu trời giờ đã hoàn toàn tối, Nhạc Linh Âm cảm thấy hơi lạnh len lỏi vào lòng. Mặc dù biết rằng Cao Trình Ngôn có những lý do riêng, nhưng nỗi lo lắng về tình hình của Kiều Nhã Anh vẫn khiến lòng cô không thể an ổn. Cô thở dài, rồi quyết định bước đi, tự hứa với bản thân rằng sẽ tìm cách để hiểu rõ hơn về những gì đang diễn ra, không chỉ với Kiều Nhã Anh mà còn với Cao Trình Ngôn.
Quán café nằm ở một góc phố nhỏ, được bao quanh bởi những hàng cây xanh mát, tạo nên một không gian yên tĩnh và dễ chịu. Âm thanh của tiếng lá rì rào và những giọt nước rơi nhẹ nhàng từ mái hiên hòa quyện với âm nhạc nhẹ nhàng phát ra từ loa, tạo ra một bầu không khí thư giãn tuyệt vời.
Ánh sáng dịu nhẹ từ những chiếc đèn trang trí làm nổi bật những bức tường sơn màu pastel, mang đến cảm giác ấm áp cho không gian.
Trong quán, chỉ có một vài khách hàng ngồi rải rác, nhưng vẫn đủ để tạo ra âm thanh thì thầm của cuộc trò chuyện. Hơi lạnh từ máy lạnh lan tỏa khắp nơi, làm cho không gian trở nên tươi mát, nhưng cũng khiến cho những người ngồi bên trong cảm thấy hơi rùng mình.
Ở một góc khuất của quán, Vũ Từ Minh, Tường Quốc Lam và Hoàn Phát đang ngồi chờ Cao Trình Ngôn. Cả ba người đều nhìn về phía cửa ra vào, sự hồi hộp thể hiện rõ trên khuôn mặt. Áo khoác của họ thỉnh thoảng được kéo chặt lại, như để chống lại cái lạnh bất ngờ từ máy lạnh.
"Sao cậu ấy chưa đến nhỉ?" Tường Quốc Lam nói, cố gắng phá vỡ sự im lặng nặng nề. Giọng của cậu hơi run, không chỉ vì không khí lạnh mà còn vì sự lo lắng đang lấp lánh trong đôi mắt.
"Chờ thêm chút nữa đi." Vũ Từ Minh trả lời, nhưng thực chất trong lòng cậu cũng đang hồi hộp không kém. Cả ba người đều cảm nhận được sự khác lạ trong không khí, như thể điều gì đó đang chờ đợi.
Khi cửa quán mở ra, một cơn gió lạnh lùa vào, kéo theo cái lạnh thêm phần sắc nét. Cao Trình Ngôn bước vào, dáng vẻ thờ ơ và lạnh lùng như mọi khi. Ngay khi nhìn thấy cậu, cả ba người đều cảm giác như hơi lạnh trong quán trở nên mạnh mẽ hơn. Một sự sợ hãi lạ lùng chạy dọc sống lưng họ.
"Cuối cùng cũng đến." Hoàn Phát thì thầm, nhưng lời nói của cậu gần như bị tiếng nhạc nuốt chửng.
Họ nhìn nhau, cảm giác như đã lường trước được điều gì đó không hay ho sắp xảy ra. Mặc dù Cao Trình Ngôn chỉ là một người bạn trong nhóm, nhưng khí chất của cậu lúc này khiến cho bầu không khí trở nên nặng nề và căng thẳng hơn bao giờ hết.
Cao Trình Ngôn tiến lại bàn, không cần hỏi han gì, chỉ đơn giản ngồi xuống. Sự im lặng bao trùm, không khí trong quán bỗng trở nên dày đặc, như thể mọi người đều cảm nhận được rằng có điều gì quan trọng sắp được bàn luận.
Sau khi Cao Trình Ngôn ngồi xuống, bầu không khí vẫn còn sự căng thẳng. Vũ Từ Minh là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, với một nụ cười nửa miệng, đầy ý châm biếm.
"Chà, không biết cậu đã từ chối Kiều Nhã Anh bằng cách nào mà lại khiến cả lớp phải xôn xao đến vậy? Thật là tuyệt tình mà!" Cậu ta nói, nhấn mạnh vào từ "tuyệt tình" với một vẻ tinh quái.
Tường Quốc Lam và Hoàn Phát liếc nhau, rồi đồng loạt bật cười. Dù biết rằng Vũ Từ Minh đang nói đùa, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng câu nói đó làm bầu không khí trở nên nhẹ nhõm hơn một chút.
"Cậu cũng biết mà, đây không phải lần đầu tiên." Cao Trình Ngôn lạnh lùng đáp, không hề có dấu hiệu gì là hối tiếc: "Kiều Nhã Anh luôn có xu hướng làm cho mọi thứ phức tạp hơn."
"Thật tội cho Nhạc Linh Âm." Vũ Từ Minh thở dài, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn: "Cậu ấy lúc nào cũng bị cuốn vào những chuyện như thế này. Giờ thì lại thêm cả cậu nữa, làm gì có ai dám đứng gần cậu chứ?"
Câu nói của Vũ Từ Minh khiến cho Tường Quốc Lam và Hoàn Phát lại phải bật cười, nhưng bên trong họ cũng cảm thấy một chút đồng cảm với Nhạc Linh Âm.
Cao Trình Ngôn không phản ứng nhiều, chỉ nhếch mép, có lẽ là một nụ cười nhẹ nhưng rất khó để nhận ra.
Cao Trình Ngôn nói, có phần tự tin và thậm chí hơi kiêu ngạo: "Nhạc Linh Âm không phải người dễ bị ảnh hưởng."
"Tuy nhiên, cậu phải nhìn nhận rằng tình huống này có thể khiến cho cậu ấy cảm thấy khó xử." Tường Quốc Lam góp ý, giọng điệu hòa nhã hơn: "Không ai muốn thấy người khác đau khổ đâu, nhất là khi cậu ấy có vẻ đang thích cậu."
Vũ Từ Minh gật đầu, ánh mắt có chút nghiêm túc: "Tớ chỉ hy vọng là cậu ấy không bị tổn thương quá nhiều. Cậu nên nhớ rằng những người xung quanh cũng có cảm xúc. Đừng để cho sự lạnh lùng của mình làm tổn thương những người khác."
Cao Trình Ngôn im lặng, nhưng vẻ mặt cậu vẫn không thay đổi. Trong lòng cậu hiểu rằng lời nói của Vũ Từ Minh có lý, nhưng không phải lúc nào cậu cũng có thể thay đổi bản thân. Những suy nghĩ và cảm xúc của cậu với Nhạc Linh Âm vẫn còn nhiều điều chưa rõ ràng, cái đầu lạnh của cậu chỉ như một lớp bảo vệ trước thế giới bên ngoài.
"Có lẽ cậu đúng." Cao Trình Ngôn cuối cùng cũng thừa nhận, nhưng âm điệu vẫn giữ nguyên sự thờ ơ.
"Nhưng đây không phải là việc của tôi." Lời nói của Cao Trình Ngôn như là một lời tuyên bố.