Ngày Mặt Trời Không Lặn

Chương 7

Anh không rời đi, mà đi vòng ra phía sau tòa nhà, ngẩng đầu nhìn một hồi, nhà của Tôn Chính Phi ở tầng năm, leo lên có chút khó khăn, nhưng tòa nhà kiểu cũ lại có lợi ích của tòa nhà kiểu cũ, Dương Tuân Quang cũng có năng lực của Dương Tuân Quang.

Nửa giờ sau, anh thật sự cảm thấy mình đang đánh giá quá cao năng lực của bản thân.

Anh nắm lấy bệ cửa sổ của ban công lầu năm, ngón tay cào trên gạch tường thô ráp, bị mài đau đớn, quần áo ướt đẫm mồ hôi, thật sự rất khó chịu.

Anh nghiến răng nhấc người lên, tựa thân trên lên bệ cửa sổ, giẫm lên một bên điều hòa, ngay khi ngước mắt lên, anh sợ đến mức suýt nữa buông tay.

Anh thật sự đã nhìn thấy một người phụ nữ.

Còn là một người phụ nữ xinh đẹp.

Người phụ nữ đứng trên ban công, khoanh tay nhìn anh bám vào ban công, nhưng may mắn là cửa ra vào và cửa sổ phía sau cô đã đóng, rèm cửa bên trong cửa ra vào và cửa sổ cũng được kéo lại.

Đôi mắt hạnh nhân của cô rất ưa nhìn, hơi cong, nở nụ cười ba phần, sau đó cô tiến lên vài bước rồi lên tiếng trước: “Tôi kéo rèm cửa rồi, để người bên trong nhìn thấy thì không tốt.”

Dương Tuân Quang gật đầu: “Không tốt, tư thế này khá giống như tôi và cô đang yêu đương vụиɠ ŧяộʍ.”

Người phụ nữ đi tới, vỗ bàn tay đang cầm bệ gạch của anh, Dương Tuân Quang cảm thấy ngón tay đau nhói, vì thể diện, anh vẫn cố chịu đựng, vô tư cười với cô: “Biết tôi đang làm gì không, đẩy tôi xuống thì đời này coi như cô xong rồi.”

Người phụ nữ cũng mỉm cười: “Ai thấy tôi làm? Chung cư kiểu cũ này không có camera, anh leo cao như vậy, tự mình rớt xuống thì cũng không có ai nghi ngờ.”

Đúng vậy, chung cư quá cũ, không có camera, số người ở cũng không nhiều, nếu xảy ra chuyện thì không có người biết, không có nhân chứng, cho dù có nhân chứng thì khả năng cao là bọn họ sẽ lựa chọn thờ ơ bỏ qua, Dương Tuân Quang nghĩ đến con đường rác bên cạnh cửa chung cư, ngoài một đống rác khổng lồ, còn có vài xác mèo.

Những con mèo chết vào những thời điểm khác nhau, một số đang thối rữa và phủ đầy giòi, một số rõ ràng chỉ bị vứt ở đó, có những con mèo sống lục lọi rác bên cạnh để kiếm thức ăn.

Con mèo chết bị vứt bỏ ở đó, không có người hỏi thăm, rõ ràng những cư dân ra vào đã quen với loại cảnh tượng này.

Không chắc người sẽ được coi trọng hơn mèo, nhưng Dương Tuân Quang thật sự không có can đảm để xem mình rớt từ đây xuống thì sẽ thế nào, liệu cư dân ở đây có tình cờ thấy như người phụ nữ này không, hay họ chỉ thờ ơ chỉ trỏ.