Ngày Mặt Trời Không Lặn

Chương 8

Anh gượng cười: “Cô muốn gì?”

Người phụ nữ nói: “Rõ ràng là tôi muốn giúp anh, anh tùy tiện leo như vậy thì quá nguy hiểm, nửa tiếng sau, gặp ở cửa khu dân cư, chúng ta sẽ thảo luận, tôi sẽ cho anh biết tôi muốn gì.”

Dương Tuân Quang không thể giải thích được: “Cô biết tôi muốn làm gì không?”

Người phụ nữ hạ mắt xuống, lướt qua đốt ngón tay trắng nõn của hắn: “Dựa vào môi trường và những gia đình ở khu dân cư này thì chắc anh không phải là trộm rồi, thêm phản ứng khi nãy của đàn anh của tôi thì hơn phân nửa anh là cảnh sát đến đây điều tra. Phong cách điều tra mà như làm trộm vậy thì hoặc là anh là người rất cố chấp, tinh thần cảnh sát chính nghĩa, rất mạnh mẽ, hoặc là người không thích dùng cách thức thông thường, trong tay có chút quyền lực hoặc trong nhà cũng có bối cảnh là cảnh sát, hoặc cả hai.”

Dương Tuân Quang đánh giá: “Phụ nữ thật đáng sợ.”

Cô cười rất nhẹ, vuốt mái tóc dài bên tai: “Vậy đồng chí cảnh sát, có nên thưởng cho người dân cung cấp manh mối không?”

Dương Tuân Quang đã chuẩn bị dừng lại, trèo xuống cùng một đường, anh cẩn thận đo độ cao bên dưới, không ngẩng đầu lên: “Cá nhân tôi có phần thưởng, nếu cô vừa mắt với tôi thì nửa tiếng nữa hãy đến chỗ xe của tôi, cô có thể nhìn thấy xe của tôi khi đi ra khỏi khu dân cư, nếu cô không vừa mắt tôi thì tôi không khách sáo nữa.”

Bóng dáng của anh nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.

Hứa Trú nói với không khí: “Không gặp không về.”

Dương Tuân Quang không hút thuốc, nhưng trong xe thường xuyên có thuốc lá, bởi vì anh có thói quen khi chờ người anh sẽ thích ngậm điếu thuốc trong miệng, không châm lửa, chỉ ngậm như vậy, cứ quen rồi nghiện, công việc của anh xác định hắn phải thường xuyên chờ người nên mới chuẩn bị một ít trong xe.

Hơn nửa tiếng đã trôi qua, người phụ nữ vẫn chưa đến.

Anh cảm thấy không có ý nghĩa, hai bên không hiểu điều kiện của nhau, nói rồi không giữ lời, không đáng để hợp tác tiếp.

Nhưng thông điệp truyền tải trong lời nói của cô rất hấp dẫn, có lẽ cô biết điều gì đó về thầy Tôn Chính Phi, cô gọi Tôn Chính Phi là “đàn anh”, hẳn là rất hiểu anh ta.

Cô gái mười mấy tuổi mất tích, khi rời khỏi nhà thầy giao thì mất tích, dù là vì chuyên môn hay kinh nghiệm từ việc xử lý các vụ án trong những năm qua, cũng mách bảo anh không thể dễ dàng buông tha cho người thầy này.

Dương Tuân Quang đặt ra giới hạn thời gian trong lòng, nhiều nhất là đợi thêm nửa tiếng nữa, muộn hơn thì trực tiếp đạp cửa.