Ngày Mặt Trời Không Lặn

Chương 6

Tuân thủ lái xe đi, đến khu dân cư Trường Thái, trời đã tối.

Anh đóng cửa lại, đi bộ vào trong.

Con đường xi-măng cũ, mỗi đoạn khác đều có dấu vết ngoằn ngoèo nứt ngang, các tòa chung lâu đời, gạch bị lộ ra, trang bị cửa sổ gỗ kiểu cũ, gần cửa chung cư chất đầy rác, không ít mèo hoang dơ bẩn đang lục lọi bên cạnh.

Ánh mắt Dương Tuân Quang dừng lại ở mấy con mèo, trong lòng tràn đầy nghi ngờ: Một giáo viên dạy toán đàng hoàng, tại sao lại chọn thuê ở đây?

Tuy nhiên, mỗi người đều có những khó khăn và cách sống riêng, nhận xét chủ quan vậy cũng hơi quá.

Dương Tuân Quang tự kiểm điểm bản thân hai giây, tìm đến tòa nhà số 6, khu số 3.

Anh leo lên cầu thang, mùi ẩm ướt ở hành lang rất khó chịu, anh cảm thấy những người có thể ở đây, ngoài là những người nghèo, thì là những người đã quen với môi trường sống ở đây, có thể là người già không muốn thay đổi, hơn nữa là những người già phải chăm sóc những đứa trẻ mà ba mẹ chúng không muốn lo.

Vậy một người có công việc đàng hoàng, cũng không nghèo túng, cho người khác ấn tượng là một thầy dạy toán“lịch sự, lễ phép”, lại chọn ở một nơi giao thông không thuận tiện, vắng vẻ, lại cũ nát nữa, rốt cuộc anh ta có mục đích gì?

Thậm chí Dương Tuân Quang còn nghĩ muốn tìm thông tin để thuê một chỗ thế này cũng không dễ dàng.

Anh đứng trên tầng năm, quan sát một lúc, sau đó giơ tay gõ cửa, hai cánh cửa nhanh chóng mở ra, đó là một người đàn ông, một người đàn ông kỹ thuật rất điển hình, đeo kính gọng đen, áo sơ mi kẻ sọc, quần dài và dép lê.

Anh nói câu đầu tiên là “Xin chào”.

Dương Tuân Quang không cho anh ta cơ hội tiếp tục nói chuyện, trực tiếp đưa thẻ cảnh sát của mình ra: “Cảnh sát, theo thông lệ nên đến hỏi anh chút chuyện, anh là thầy Tôn đúng không?”

Một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt của anh, hành động hơi vô lại.

Sắc mặt Tôn Chính Phi trầm xuống, hơi cau mày, không thích loại người này lắm, anh ta chặn cửa, không lùi bước: “Không phải cảnh sát đã hỏi rồi sao?”

Dương Tuân Quang sờ cằm: “Này, không phải do phụ huynh cứ gây nào loạn trong cục cảnh sát sao, không còn cách nào khác nên chỉ có thể quay lại đây lần nữa.”

Chỉ vào bên trong, “Tôi có thể đi vào không?”

Tôn Chính Phi nói: “Tôi có khách ở nhà, không tiện lắm, nếu anh cần, tôi có thể đến cục cảnh sát để phối hợp điều tra, nếu anh muốn mượn cơ hội để lục xét nhà tôi thì mời đưa ra lệnh khám xét.”

Dương Tuân Quang vẫn duy trì nụ cười trên môi, nhưng nụ cười trong đáy mắt đã tiêu tan.

Sau khi giằng co, Tôn Chính Phi đã làm một cử chỉ xin mời: “Mời anh về đi.”

Cửa bị đóng sầm lại, Dương Tuân Quang nghe thấy hai âm thanh kinh thiên động địa, ngước mắt lên thì thấy bụi trên đường dây điện trên cửa bay lộn xộn, lập tức xoay người đi xuống lầu.