Ba cô gái ở bên cạnh người mẹ cũng lặng lẽ nức nở, thấy cảnh này thì không thể thở nổi, ôm lấy vợ mình, tiếp tục khóc đến mức tan nát cõi lòng: “Mẹ nó ơi, em tỉnh lại đi! Em không thể gục ngã được! 120! Mau gọi 120!”
Thấy vậy, viên cảnh sát nhỏ càng thêm bối rối, vừa lấy điện thoại di động ra gọi điện vừa an ủi ba của cô gái.
Lúc này, một bóng người khác đi vào hành lang, khoảnh khắc viên cảnh sát nhỏ ngước mắt lên, như thể anh ta đã nắm được một cọng rơm cứu mạng, đôi mắt sáng lên, anh ta lập tức hét lên: “Đội trưởng Dương! Anh về rồi!”
Dương Tuân Quang liếc nhìn cảnh sát thực tập kia, đang đi thẳng đột nhiên quay đầu lại, vô tình đi vào văn phòng ở bên cạnh, để lại cảnh sát thực tập ngẩn người, mặt mũi đầy tuyệt vọng.
Điều đầu tiên anh làm khi bước vào văn phòng là lấy điện thoại di động ra khỏi túi, kiểm tra thông tin vụ án gửi đến.
Cô gái mất tích tên là Trương Tinh Tinh, một học sinh lớp 6 tại trường tiểu học đường Kiến Thiết, tính cách cởi mở, hoạt bát, tốt bụng với người khác và chưa bao giờ xích mích với bất kỳ ai.
Ba mẹ là những người trung thực, làm việc bình thường, không đắc tội với ai cả.
Theo lời ba mẹ cô gái, nơi cuối cùng cô bé xuất hiện là nhà của giáo viên toán, cảnh sát đã qua đó nhưng không có thu hoạch gì.
Bởi vì giáo viên toán này là rất bình thường, cũng rất hợp tác.
Giáo viên toán tên là Tôn Chính Phi, anh ta là một người trẻ tuổi lịch sự, nói chuyện lễ phép, theo lời anh ta nói, cô bé có đến lớp học, nhưng sau khi tan học đã rời đi, lúc rời đi cũng không có gì bất thường.
Có một siêu thị cách hai ngã tư bên ngoài khu dân cư, siêu thị được trang bị hệ thống giám sát, cũng mơ hồ quay được hình ảnh của cô bé mất tích.
Thời gian anh ta cung cấp so với camera của siêu thị cũng trùng khớp, tạm thời anh ta không có hiềm nghi.
Nói tóm lại, mọi thứ đều ổn, cảnh sát đánh giá rằng cô bé gặp nạn trên đường về nhà một mình.
Anh lướt màn hình điện thoại, kéo qua những bức ảnh chụp từ giám sát. Sau đó, lại xem lời khai, nhìn thấy nơi thầy giáo dạy toán thuê là ký túc xá công ty Trường Thái, nhà số 501, trong lòng không khỏi thở dài, “Ui, tự mở lớp học, còn dạy trong nhà mình, hơi to gan nhỉ, không sợ Bộ Giáo Dục kiểm tra sao?”
Anh đi đến bên cửa sổ, kéo mở, mặt trời sắp lặn, nhiệt độ giảm xuống, cái lạnh trong không khí phả vào mặt anh.
Dương Tuân Quang hạ mắt nhìn xuống lầu, đây là lầu hai, dựa theo vị trí của điều hòa và ống thoát nước, anh nhảy ra ngoài cửa sổ, nhanh chóng đáp xuống, sau đó sải bước qua bãi cỏ và đi thẳng ra ngoài.