Tú bà gọi nàng một tiếng:
"Sơn Chi, tiếp khách."
Sơn Chi*, đúng là mỹ danh nên dành cho Nhạc Chi Chi. Ả ta mở miệng như muốn từ chối, vừa nhăn mặt lộ ra vẻ không tình nguyện. Đã nhận một cái tát trời giáng của tú bà, trên khuôn mặt trắng nõn hiện ra một dấu tay đỏ bừng. Tú bà há miệng tiếp tục chửi mắng:
*(栀子) Cây hoa Sơn Chi, hoa dành dành.
"Đồ tiện nữ!. Khách đến rồi, còn không mau nở nụ cười cho bà, thật xui xẻo!"
Nhạc Chi Chi cố nở nụ cười gượng gạo, méo mó. Tú bà gật đầu, hừ một tiếng mới chịu đi. Càng khiến ta bất ngờ hơn, người bước vào lại là Từ Trung Vệ.
Một khuôn mặt hung tợn, không chút ôn nhu, cũng chẳng thấy chút âu yếm của tình lữ. Hắn bóp cằm Nhạc Chi Chi, ép ả ta uống dược, rồi lại bôi bôi trét trét thứ gì đó lên cánh tay ả.
Nhìn sắc mặt của Nhạc Chi Chi càng lúc càng tái nhợt, ta đoán rằng đây chẳng phải là thứ dược liệu tốt lành gì. Uống xong, hắn liền lôi kéo, giật mạnh Nhạc Chi Chi đi vào trong phòng:
"Kỹ nữ thối! Lừa gạt tình cảm của ông, còn lừa tiền của ông."
Ta thu hồi ánh mắt, ngẫm nghĩ về lượng dược mà Từ Trung Vệ đã cho Nhạc Chi Chi uống và sắc mặt của ả. Ta dặn dò Chu Sa:
"Ba ngày sau, đến nha môn tố cáo Từ Trung Vệ đầu độc. Ta e rằng hắn sẽ hại chết Nhạc Chi Chi, như vậy quá dễ dàng cho ả ta rồi."
Do có áp lực từ phụ thân, nha môn xử lý chuyện của Từ Trung Vệ rất nhanh chóng. Điều tra ra không ít chuyện lớn chuyện nhỏ, đủ thấy rằng bản thân hắn vốn chẳng phải hạng người tốt lành gì. Bắt giữ, thẩm vấn, hạ ngục, xử ch/ém. Một loạt hành động diễn ra nhanh chóng không tưởng.
Vào thời điểm Từ Trung Vệ bị t/ử hình, trong tuần đó trùng hợp thay Chung đại nhân cũng qua đời.
Mất đi sự sủng ái của ta, chỗ dựa duy nhất của Chung Ngôn chính là Chung đại nhân.
Là thứ tử, thân mẫu chỉ là tì nữ hầu hạ, nhân lúc chủ mẫu bệnh nặng mà mang thai, sau đó được nâng lên làm di nương trong Chung gia, suýt chút nữa khiến chủ mẫu tức chết. Bản thân không được coi trọng, bên phía ngoại tộc cũng chẳng có thế lực gì.
Hai vị thiếu gia khác, là đích tử của chủ mẫu, vốn đã hận hắn thấu xương, nhân lúc Chung đại nhân qua đời liền vội vàng chia gia sản. Chung Ngôn gần như chẳng được chia gì, cuối cùng còn nhanh chóng bị đuổi khỏi cửa Chung gia cùng với mẫu thân hắn.
Lúc đi ngang qua Giang phủ, hắn còn mưu tính hy vọng ta sẽ thu lưu hai mẫu tử họ, nhưng bị Chu Sa thả vài tiểu cầu đuổi theo nửa con phố. Nghe nói giày của Chung Ngôn còn bị tuột mất, trong tiết đông giá rét lại phải lê lết trên đôi chân trần.
Năm nay tuyết rơi đặc biệt dày, ta mở quán cháo và quán trà miễn phí ngay trước cổng Giang phủ. Người qua kẻ lại có thể ghé vào uống ngụm trà nóng, đến giờ cơm thì ăn được chút cháo.
Lúc này đây, ta chỉ biết cảm tạ trời xanh cho ta cơ hội sống lại một lần nữa. Nghe đồn triều đình đã mở khoa thi tuyển nữ quan, mong rằng ta có thể đỗ đạt. So với việc dựa vào tình yêu hư vô mờ mịt của nam nhân, dựa vào chính bản thân mình vẫn khiến ta an tâm hơn.
Kiếp này, ta sẽ sống thật tốt.