Trọng Sinh Ngắt Một Đoá Bạch Liên

Chương 12

Ta gật đầu, móc một đồng bạc lẻ từ trong túi ra ném xuống đất. Dùng cằm khẽ khàng hất về phía hắn:

"Nhặt lên đi. Tiểu cẩu lông xù."

Lời lăng mạ quá rõ ràng khiến Chung Ngôn tức giận đến run rẩy, chỉ thẳng vào mũi ta bắt đầu dọa nạt:

"Hôm nay ngươi dám đối xử với ta như vậy. Sau này, cho dù ngươi cầu xin ta cưới ngươi, ta cũng không thèm nhìn ngươi lấy một lần."

"Ngươi......"

Ta lười nghe hắn tiếp tục mơ mộng hão huyền, chặn lại nha hoàn đang bưng nước sau lưng. Nhận lấy chậu nước, trực tiếp dội từ đầu xuống chân hắn, tóc tai ướt sũng dính vào nhau. Gió thổi qua, hàn khí thấm vào tận xương.

"Thôi được rồi. Đừng ở cửa nhà ta sủa nữa, Chi Chi của ngươi đã bị bán vào Di Hồng Viện rồi. Ngươi còn không mau đi làm anh hùng cữu mỹ nhân."

Chung Ngôn lúc này trông như một cẩu tử lội nước, thảm hại bất kham. Áo quần mỏng manh thấm nước càng thêm lạnh buốt. Hắn muốn mở miệng nói thêm điều gì nữa, nhưng rốt cuộc vẫn vội vã rời đi.

Nhìn bóng lưng hắn chạy vội, ta dặn dò tiểu tử bên cạnh:

"Đi, truyền tin cho Từ Trung Vệ."

Chu Sa cười đến mức nghiêng ngả, có chút khôi hài miêu tả lại cho ta nghe tình cảnh lúc đó:

"Tiểu thư, người không biết lúc đó náo nhiệt đến mức nào."

"Nhạc Chi Chi ôm chặt Chung tam công tử nói những lời nhất vãng tình thâm, yêu thương sâu đậm, cầu xin hắn chuộc thân cho mình. Vị Từ lang y kia, không biết từ góc nào xông ra. Bỗng dưng tung một quyền vào Chung công tử, nói gì mà Chung công tử là đồ cướp nữ nhân, đào góc tường. Hai người đánh nhau thành một đoàn."

"Nhạc Chi Chi tiến lên can ngăn, kết quả còn bị Từ lang trung tát một bạt tai. Nói rằng ả là kỹ nữ vô tình, cả đời tích góp đều cho ả ta mà kết quả lại theo người khác bỏ chạy, chửi mắng rất khó nghe."

"Ba người hỗn chiến, cuối cùng tóc Nhạc Chi Chi bị giật rớt không ít. Ha ha ha, trông như con lừa hói. Chung tam công tử hai mắt thâm quầng, Từ lang trung khập khiễng. Mãi đến khi người của Di Hồng Viện nhịn không nổi báo quan, nha dịch đến mới kết thúc."

"Thật là cẩu cắn cẩu, nhìn mà khoái chí."

Loại người như Nhạc Chi Chi, khắp nơi lưu tình, không biết giẫm lên bao nhiêu thuyền. Một khi lật thuyền, thì chính là tự mình chôn vùi. Huống chi, mấy tên nam nhân mà ả ta dây dưa, không một ai ra gì. Chẳng người nào có thể thực sự tin cậy được."

Thêm vào đó, Nhạc Chi Chi giờ đây đã lưu lạc phong trần, trở thành kỹ nữ dựa cửa mà bán tiếng cười. Khi xưa, ả ta nhất quyết phải tranh giành phong đầu với ta trong lễ cập kê. Giờ đây hay rồi, bị nhiều quan lại quyền quí nhớ đến cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì.

Có thể đoán rằng tú bà của Di Hồng Viện sẽ không ngại tay lợi dụng ả ta để kiếm tiền. Bạch liên hoa thuần khiết, lương thiện ngày nào giờ đây đã sa vào bùn nhơ, dơ bẩn đến mức cúi xuống nhặt cũng làm bẩn tay người.

"Chu Sa, ngày mai gọi Từ Lang trung đến đây giúp ta. Cứ nói là cần thay thuốc."

Ta đã kiên nhẫn mài dao bấy lâu, giờ cũng đến lúc dùng đến, để đâm Nhạc Chi Chi thôi.

Ta không cho Từ Trung Vệ đến gần, mà để hắn phía ngoài rèm, nói chuyện một cách lơ đễnh:

"Từ lang trung, ông nói tay ta bao giờ mới khỏi hẳn được?"

Ta vặn vẹo con rối gỗ trong tay, kẽo kẹt vang lên, chưa đợi hắn trả lời, ta lại tự lẩm bẩm:

"Phiền chết đi được. Ta thích con rối này đến vậy, nhưng nó lại chẳng nghe lời chút nào. Giờ đây lại bẩn thỉu thế này."

Giọng ta mang theo tức giận rõ ràng, hung hăng ném con rối xuống đất vỡ tan thành từng mảnh:

"Thứ gì thế này, vứt đi cho rồi. Hồi đó tốn bao nhiêu tiền mua về, thật đáng tiếc."

Vẫn chưa hả giận, ta lại bước xuống khỏi ghế, dẫm lên con rối hai cước nữa. Như vậy mới chịu ngưng giận, quay sang hỏi Từ Trung Vệ vài câu:

"Từ lang trung? Từ lang trung?"

Hắn nhìn con rối gỗ bị ta ném vỡ tan trên đất mà ngẩn người, mãi đến khi ta gọi vài tiếng mới tỉnh lại. Hắn qua loa đáp lại ta vài câu như thường lệ, rồi lấy cớ có việc gấp ở y quán mà vội vàng rời đi.

Ta trong lòng hiểu rõ, hắn chắc chắn đã nghe lọt lời ta.

Một tuần sau, ta đang dùng cơm ở Tụ Tiên Lâu đối diện Di Hồng Viện thì nhìn thấy Nhạc Chi Chi dựa vào lan can.

Khuôn mặt thanh thuần linh động ngày nào giờ đây thoa một lớp phấn son kém chất, ánh mắt đờ đẫn, người gầy guộc đến mức gần như biến dạng. Dung nhan thấp kém, thô tục, rẻ tiền, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ thanh tao, khí chất phi thường khi vẽ tranh trong lễ cập kê của ta vài tháng trước.