Hôm nay khi đang phát cháo, ta gặp một người quen, Giang Thành Nguyên.
Nếu không phải hắn chủ động bắt chuyện, ta thực sự không nhận ra hắn.
Tóc hắn bết lại, rối bù thành một cục trên đầu, quần áo rách nát đến mức không còn cả bông, dùng dây thừng quấn quanh người để giữ ấm, cả người bốc mùi hôi thối khó chịu.
Hắn chen lấn đến trước quán cháo, chào hỏi ta. Mùi hôi thối từ người hắn khiến ta suýt nôn mửa. Hắn há miệng, nheo nheo cặp mắt, để lộ hàm răng vàng ố:
"Ly Ly, là ca ca đây. Là Giang Thành Nguyên đây, muội cho ta trở lại Giang phủ đi."
"Hãy cho huynh về Giang phủ đi. Huynh cầu xin muội, huynh biết sai rồi. Xin lỗi, Ly Ly. Rất xin lỗi."
Hắn ta nói rồi lại như sắp khóc lên. Ta lười đếm xỉa đến hắn. Ném chiếc muỗng cho tên gia đinh bên cạnh, lạnh lùng ra lệnh:
"Tên này trước đây từng đứng ở cổng Giang phủ tuyên bố rằng: [Các ngươi tưởng rằng không có Giang phủ nuôi ta không sống được à?]. Sau này, khi các ngươi phát cháo nhớ cẩn thận, không được phát cho hắn, ngay cả nửa muỗng cháo cũng không phát."
"Đuổi hắn đi, không cho phép hắn ở lại cổng Giang phủ."
Hắn dường như còn muốn nói thêm điều gì với ta, nhưng trước những gia đinh tay cầm vũ khí, hắn cuối cùng cũng lủi thủi rời đi. Bóng lưng hắn dần tan biến trong màn tuyết trắng xóa. Khi đến đầu ngõ, hắn lảo đảo hai bước rồi ngã xuống tuyết, không còn đứng dậy được nữa.
Khi phát cháo và mở quán trà, ta thường nghe người dân bàn chuyện phiếm. Ví dụ như những bộ khoái đang xin chút trà nóng, nghỉ ngơi và trò chuyện ở đây:
"Nghe nói Chung Tam thiếu gia đã chết rồi, các ngươi biết chưa?"
"Còn gọi là thiếu gia gì nữa, chết rồi còn ra gì. Hắn ta cùng vị mẫu thân thấp hèn của mình cố gắng van xin được quay về Chung gia, nhưng Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia nào dung tha cho hắn. Ban đầu họ chỉ đuổi đi, đuổi không được thì đánh. Đánh cho đến khi ngất xỉu và nằm trước cổng phủ. Hôm sau đến xem thì hai người đã cứng đơ."
"Sao ta không nghe nói gì về chuyện tang lễ?"
"Còn tang lễ gì nữa, kéo ra bãi tha ma quăng đi là xong. Cần gì rình rang."
Đến khi mùa đông sắp qua, tiết trời se lạnh, những người phu khuân vác ở bến tàu cũng đến chòi tranh của ta để tránh tuyết:
"Lần này làm xong, ta sẽ đến Di Hồng Viện giải khuây. Nghe nói ở lầu một mới có cô gái tên Sơn Chi, nhan sắc cũng khá."
"Nghe ai nói vậy, tin tức lỗi thời rồi. Cô nương Sơn Chi đó trước kia đúng là xinh đẹp, nhưng giờ đã khác. Ở lầu hai mấy năm, nhan sắc tàn phai, thân hình gầy gò, sau này còn méo miệng lệch mắt, không khác gì kẻ ngốc. Chẳng có gì thú vị."
"Ta chỉ muốn đi xem thử, hiếm khi gặp được chuyện hai mẫu nữ cùng nhau làm ở Di Hồng Viện. Thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ."
"Chết rồi."
"Hả? Chết rồi, khi nào, chết thế nào?"
"Mới tháng trước thôi. Mụ tú bà thấy nhan sắc của ả ta cũng tàn phai, thân hình cũng tiều tụy, định sắp xếp ả ta xuống lầu một tiếp những khách lao động vất vả như chúng ta, giống như nương của ả. Ả ta không chịu, dắt theo mẫu thân cùng bỏ trốn. Thân thể vốn đã yếu ớt, lại bị tú bà phát hiện nên đánh chết."
"Ồ, vậy thật đáng tiếc."
"Thôi được rồi, đừng lười biếng ở đây nữa. Đi ra bến tàu thôi. Trời đã quang mây, sắp đến mùa xuân rồi."
Tay ta đang đặt lên Chu Sa để bước lên xe bỗng khựng lại, ngẩng đầu nhìn trời.
Đúng vậy, trời đã quang mây rồi.
Tất cả tình yêu, hận thù, đau khổ và không cam lòng của kiếp trước đều chôn vùi trong trận tuyết trắng xóa ấy, chỉ cần tuyết tan, mọi thứ sẽ biến mất không dấu vết.
Chu Sa thúc giục ta lên xe kẻo lỡ giờ, ta gật đầu đáp lại.
Hôm nay là tiết Xuân phân, ta chính thức vào cung diện thánh để nhận chỉ dụ.
Ta mang phẩm hàm Tứ phẩm Nữ Phu Tử, chức trách chính là dạy dỗ các công chúa, quận chúa và huyện chúa trong cung luyện tập kỹ thuật vẽ tranh.
[Toàn văn hoàn]