Cuối cùng, khi đã dỗ dành xong cô con gái nhỏ, Dư Sơn Hà mới cảm thấy mình có thời gian để giải quyết người phụ nữ trước mặt.
Ông làm việc chăm chỉ, kiếm tiền không biết mệt mỏi và duy trì công ty không phải để con gái mình ra ngoài chịu ấm ức.
Còn cái gì mà ông chủ Tống, cổ đông Tống?
Chỉ là chuyện vặt vãnh mà thôi.
Công ty nhà họ Dư, chỉ cần ông muốn thì mãi mãi sẽ là nơi ông nắm quyền quyết định.
Dư Sơn Hà nheo mắt lại, lấy điện thoại ra, cúi đầu tìm danh bạ.
Ông không thèm ngẩng đầu, hỏi quản lý Nghiêm bằng giọng đều đều:
“Cô nói đến cổ đông Tống là Tống Quốc Đường đúng không?”
“Dạ… đúng vậy…”
Trong khoảnh khắc ấy, quản lý Nghiêm có dự cảm rất xấu.
Nhưng khi tổng giám đốc hỏi, bà ta không thể không trả lời.
Dư Sơn Hà khẽ gật đầu, không buồn nhìn bà ta, tay nhanh chóng bấm gọi một số điện thoại.
Ba giây sau, đầu dây bên kia đã bắt máy, giọng nói mang theo sự nịnh bợ và lấy lòng vang lên:
“Anh Dư, hôm nay anh có thời gian gọi cho tôi cơ à? Có chuyện gì thế?”
“Tôi muốn thông báo một việc.”
“Việc gì vậy?”
Người bên kia có vẻ ngạc nhiên, bởi lẽ bình thường Dư Sơn Hà luôn vui vẻ, hòa nhã, hiếm khi dùng giọng lạnh lùng như thế này.
“Tôi muốn thông báo rằng, từ hôm nay cổ phần của cậu sẽ bị thu hồi. Tiền bồi thường vi phạm hợp đồng sẽ được chi trả theo đúng điều khoản. Nếu thắc mắc, cậu có thể hỏi người dưới quyền mình, quản lý Nghiêm Lỵ. Vậy nhé.”
Nói xong, Dư Sơn Hà lập tức cúp máy.
Quản lý Nghiêm như hóa đá.
Những nhân viên xung quanh cũng không thể tin vào tai mình.
Tổng giám đốc lần này chơi lớn thật, không chỉ đuổi việc quản lý Nghiêm mà còn trực tiếp đá cổ đông khỏi công ty.
Đúng là một người cha sẵn sàng làm mọi thứ vì con gái!
Nhiều người không nhịn được, bắt đầu cười thầm.
“Không… tổng giám đốc, ông đang đùa đúng không?”
Quản lý Nghiêm không thể tin nổi những gì mình vừa nghe.
Nhưng Dư Sơn Hà không định để bà ta chết trong mơ hồ. Biết được sự thật, có lẽ bà ta còn cảm thấy tuyệt vọng hơn.
“Cô không biết sao? Công ty này, thực ra chỉ có 30% cổ phần là được phân bổ, còn lại 70% đều do tôi nắm giữ. Tống Quốc Đường chỉ chiếm 2% cổ phần.”
“Hợp đồng cổ phần của ông ta là hợp đồng cố định, ban đầu góp vốn 500.000 nhân dân tệ. Nếu tôi đơn phương chấm dứt hợp đồng, chỉ cần bồi thường gấp ba lần số tiền đó, tức là 1,5 triệu nhân dân tệ.”
“Nhưng với 2% cổ phần đó, mỗi năm ông ta đã nhận được lợi tức hàng chục triệu nhân dân tệ.”
“Cổ phần tôi chia ra chủ yếu là cổ phần kỹ thuật gốc của công ty. Chỉ cần nhân viên làm tốt, họ đều có cơ hội trở thành cổ đông của công ty. Cô hiểu rồi chứ?”
Dư Sơn Hà cười lạnh.
Ông không nhắc đến một sự thật khác. 2% cổ phần mà Tống Quốc Đường nắm giữ vốn không phải của ông ta.
Đó là cổ phần của anh trai ông ta – một trong những người đồng hành cùng ông từ khi công ty còn mới thành lập.
Sau khi anh trai Tống qua đời vì bệnh, gia đình chỉ còn lại một cô con gái nhỏ.
Cổ phần dù đã được chuyển cho cô bé nhưng do cô bé chưa đủ tuổi trưởng thành, hợp đồng cổ phần phải được ký dưới tên người giám hộ, chính là Tống Quốc Đường.
Nghe nói cô bé sống với Tống Quốc Đường không dễ dàng gì.
Khi đó, ông bận rộn với đủ thứ chuyện gia đình, chẳng thể chăm lo cho di sản của người bạn cũ.
Bây giờ chính là cơ hội để thu hồi cổ phần, chuyển đổi thành tiền và chuyển thẳng vào tài khoản của cô bé.
Ông sẽ bù đắp riêng cho cô bé, điều đó tốt hơn nhiều so với việc để Tống Quốc Đường lợi dụng quyền giám hộ mà chiếm đoạt toàn bộ lợi tức.