Đoàn Sủng: Phúc Bảo Huyền Học Năm Tuổi Rưỡi

Chương 29: Người ba tốt nhất

Quản lý Nghiêm tiếp tục nhấn mạnh rằng cuộc sống riêng tư và áp lực công việc gần đây của bà ta đều rất lớn, cố gắng khơi gợi sự đồng cảm.

Cuối cùng, bà ta không quên nhắc tới chỗ dựa lớn nhất của mình, như một lời đe dọa ngầm.

Bà ta muốn nhắc nhở Dư Sơn Hà rằng, vị trí hiện tại của bà là do một cổ đông lớn trong công ty đề bạt, ông không thể tùy tiện động vào.

Nhưng Dư Sơn Hà đã quản lý công ty này nhiều năm, từ hai bàn tay trắng gây dựng sự nghiệp.

Những kẻ cáo già trong thương trường ông gặp không biết bao nhiêu mà kể.

Những trò vặt vãnh của quản lý Nghiêm sao có thể qua mắt ông?

Dư Sơn Hà chỉ cười nhạt, nhìn bà ta một cách lạnh lùng. Sau đó, ông cúi xuống bế Niên Niên từ dưới đất lên.

Ông không vội xử lý bà ta.

Điều cấp bách hơn là dỗ dành cô con gái yêu quý của mình.

Con gái đã khóc lâu như vậy, lỡ như khóc mệt hay đau họng thì phải làm sao?

Ông nhẹ nhàng vỗ về lưng cô bé, vừa giúp cô điều chỉnh hơi thở, vừa dịu dàng an ủi:

“Bé con ngoan, không khóc nữa nhé. Có chuyện gì ấm ức cứ nói với ba, ba sẽ giúp con giải quyết.”

“Hu hu… Ba ơi, áo của con bị rách mất rồi. Đó là áo mà sư phụ đã làm cho con. Hức… Con làm hỏng món quà của sư phụ, liệu sư phụ có giận con không?”

“Sư phụ từng dạy rằng, quà của người khác dù là gì cũng là tấm lòng, không được phụ lòng tốt của họ. Nếu không biết trân trọng thì không phải là đứa trẻ ngoan. Hức hức… Sư phụ không thích những đứa trẻ hư.”

Niên Niên đã không còn khóc to như lúc trước, chỉ còn tiếng nức nở nhỏ. Nhưng nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi, đôi mắt và chiếc mũi nhỏ nhắn đều đỏ hoe, trông vô cùng đáng thương.

Nhìn con gái khóc, trái tim Dư Sơn Hà như bị ai đó bóp nghẹt.

Ông khẽ lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên má cô bé, dịu dàng nói:

“Sư phụ con sẽ không giận đâu. Con không cố ý làm hỏng áo, chắc chắn sư phụ con sẽ hiểu.”

“Niên Niên của ba là đứa trẻ ngoan nhất trên đời, ngoan đến mức ai cũng phải yêu mến. Ba sẽ tìm người giúp con sửa áo, đảm bảo sẽ lành lặn như mới. Đừng buồn nữa, được không con?”

Nghe ba nói mình là đứa trẻ ngoan nhất trên đời, Niên Niên bỗng thấy nhẹ lòng hơn một chút.

Cô bé đưa đôi tay nhỏ xinh lên lau nước mắt, ngẩng khuôn mặt tròn trĩnh nhìn thẳng vào ba mình, hỏi:

“Thật không ba? Áo con có thể sửa lại được sao?”

“Được, chắc chắn là được.”

Dư Sơn Hà đã xem qua chiếc áo của Niên Niên. Chất liệu vải không phải loại quá đắt tiền, đường may cũng không phải quá tinh xảo.

Vết rách chỉ nằm ở phần cổ áo, tìm một người thợ khéo léo là có thể sửa lại như ban đầu.

Nhưng khi nhìn vào những đường chỉ vụng về trên áo, lòng ông lại dâng lên một cảm xúc phức tạp.

Ông nghĩ đến vị đạo trưởng Thanh Vân mà mình chỉ nghe danh chứ chưa từng gặp mặt kia.

Trong lòng vừa biết ơn, vừa có chút ghen tị.

Ông cảm kích vị đạo trưởng đã chăm sóc con gái mình chu đáo đến vậy, dạy cô bé trở nên lễ phép, hiểu chuyện và tài năng.

Nhưng đồng thời ông cũng ghen tị vì cô con gái nhỏ dường như đặt vị sư phụ ấy vào một vị trí quan trọng hơn cả ông.

Có lẽ trong lòng Niên Niên, Thanh Vân đạo trưởng giống một người cha hơn là ông.

Nhưng không sao, ông sẽ nỗ lực hơn nữa.

Ông sẽ cố gắng đối xử thật tốt với Niên Niên, để một ngày nào đó, ông sẽ trở thành người cha độc nhất vô nhị trong lòng cô bé mà không ai có thể thay thế.