Quản lý Nghiêm càng nói, giọng càng nhỏ dần và lòng tự tin cũng dần biến mất.
Bà ta nhận ra rằng, sắc mặt của Dư Sơn Hà không hề dịu đi theo lời giải thích của mình. Trái lại, đôi lông mày ông càng nhíu chặt hơn, ánh mắt cũng ngày càng sắc lạnh.
Dù có ngu ngốc đến đâu, bà ta cũng hiểu ra rằng, đứa trẻ mà mình vừa mắng là "đồ ngốc" chắc chắn có mối quan hệ đặc biệt với vị tổng giám đốc này.
Cảm giác như tai họa sắp giáng xuống, tim quản lý Nghiêm đập liên hồi.
Ba năm trước, bà ta gia nhập công ty.
Khi đó, Dư Sơn Hà gần như không xuất hiện ở công ty, đầu óc ông chỉ mải mê với việc tìm kiếm con gái.
Nhưng ông không công khai điều này.
Ngoài một số nhân viên lâu năm trong công ty, hầu hết đều chỉ biết rằng gia đình của vị tổng giám đốc đã xảy ra chuyện nên ông ít khi xuất hiện tại công ty.
Lúc ấy, quản lý Nghiêm bám theo một cổ đông, nghĩ rằng tổng giám đốc chỉ là hữu danh vô thực, chẳng cần phải để tâm hay tìm hiểu về ông.
Bà ta tin rằng chỉ cần dựa vào cổ đông này thì chắc chắn sẽ được bảo đảm lợi ích.
Khi Dư Sơn Hà quay lại làm việc, ông bận rộn liên miên, hết công tác lại đến chuẩn bị đi công tác.
Bản thân bà ta, dù là quản lý, cũng hiếm khi tiếp xúc với ông nên càng không để tâm.
Trong suy nghĩ của bà ta, chỉ cần cổ đông mình đang dựa vào vẫn còn tiếng nói trong công ty thì tổng giám đốc có hay không cũng chẳng quan trọng.
Thời gian trôi qua, bà ta càng thăng tiến trong bộ phận, càng quen thói kiêu ngạo, quên mất mình cũng chỉ là nhân viên làm thuê.
Thói quen hống hách đã ăn sâu khiến bà ta khi đối mặt với các tình huống thường chọn cách nói dối hoặc lẩn tránh.
Trước đây, với địa vị cao và sự hậu thuẫn của cổ đông, chẳng ai thèm bận tâm đến việc lời bà ta nói thật hay giả.
Nhưng hôm nay lại khác hẳn.
Lời đã nói ra, giờ có muốn sửa cũng không kịp nữa.
Quản lý Nghiêm cố giữ bình tĩnh, nghĩ đến ba năm phục vụ tận tụy cho cổ đông, lòng tự dưng dấy lên chút can đảm.
Bà ta tự nhủ: Mặc kệ, tổng giám đốc thì sao chứ? Người mà mình dựa vào vẫn còn quyền lực trong công ty cơ mà!
“Ồ? Vậy ý của quản lý Nghiêm là tôi không có giáo dục, không biết dạy con?”
Dư Sơn Hà càng giận dữ lại càng tỏ ra bình thản.
Giọng nói của ông trầm thấp, không chút gợn sóng nhưng mang đến áp lực vô hình khiến người đối diện cảm thấy nghẹt thở.
Câu nói của ông đã ngầm khẳng định rằng, Niên Niên chính là con gái ông.
Sự thật này khiến các nhân viên đứng hóng chuyện càng thêm phấn khích.
Quản lý Nghiêm mắng con gái tổng giám đốc, dọa dẫm và làm cô bé khóc thét, thậm chí còn xúc phạm cả tổng giám đốc…
Thật không thể tin nổi!
Hôm nay quản lý Nghiêm đúng là gặp họa lớn rồi.
Nhiều người không nhịn được mà cười trộm, từng tiếng cười như cái tát vào mặt quản lý Nghiêm.
Sắc mặt bà ta đỏ bừng vì tức giận nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh, đổi sang giọng điệu mềm mỏng hơn để tự biện hộ.
“Tổng giám đốc, tôi không có ý đó. Tôi chỉ nghĩ đứa trẻ này là con của một nhân viên nào đó lén đưa đến công ty. Tôi không biết cô bé là con gái ngài. Việc mang trẻ nhỏ vào công ty vốn không phù hợp với quy định nên tôi mới nói như vậy.”
“Hơn nữa, ban đầu tôi chỉ định vào phòng pha trà để pha cà phê. Nhưng cô bé này bất ngờ chạy tới, đâm sầm vào tôi. Gần đây tôi áp lực công việc nhiều, lại có chuyện gia đình, tâm trạng không tốt nên lỡ lời.”
“Trước đây, ông chủ Tống đã nhiều lần nhắc nhở chúng tôi phải quản lý chặt chẽ nhân viên, vì không có quy tắc thì không thể quản lý. Tôi chỉ muốn thực hiện đúng quy định, chẳng qua lời nói có phần hơi quá.”
“Tôi thật sự xin lỗi tổng giám đốc. Sau khi trở về, tôi nhất định sẽ kiểm điểm lại bản thân.”
Lời giải thích của quản lý Nghiêm khéo léo nhấn mạnh rằng, bà ta chỉ đang cố gắng làm tốt nhiệm vụ vì lợi ích của công ty.