Đoàn Sủng: Phúc Bảo Huyền Học Năm Tuổi Rưỡi

Chương 27: Cô muốn vứt ai ra ngoài

“Hừ, cô cuống cuồng làm gì thế? Đứa trẻ này chắc không phải do cô đưa đến đây đấy chứ? Còn nữa, cô nghĩ mình có quyền gì mà dám nói chuyện với tôi kiểu đó? Tôi là cấp trên của cô, không biết tôn trọng à?”

Người phụ nữ lạnh lùng bật cười, giọng đầy chế giễu, bàn tay còn cố tình kéo áo Niên Niên lên cao thêm một chút nữa.

Niên Niên nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt mà cảm thấy đầu óc quay cuồng, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Tình hình gì thế này?

Mọi chuyện là thế nào vậy?

Giữa lúc hai người phụ nữ giằng co ngày càng căng thẳng, trong lòng Niên Niên tràn đầy lo lắng bất an.

Và trẻ con khi cảm thấy bất an, cách phản ứng duy nhất chính là… khóc.

“Hu hu! Ba ơi… Sư huynh ơi… Sư phụ ơi… Mọi người đâu rồi? Niên Niên sợ quá đi mất!”

“Hu hu hu hu…”

“Ba ơi…”

“Sư phụ ơi…”

Tiếng khóc chói tai, vang dội của cô bé khiến tất cả mọi người xung quanh giật mình hoảng hốt.

Ngay cả quản lý Nghiêm - người đang túm cổ áo Niên Niên, cũng giật mình thả tay.

Đột nhiên được đặt xuống đất, Niên Niên ngã phịch mông xuống sàn. Ánh mắt cô bé nhanh chóng nhìn thấy vạt áo bên cổ bị xé rách, lòng càng thêm đau đớn.

“Hu hu hu hu…”

Chiếc đạo bào sư phụ đích thân may cho cô bé đã bị làm rách…

Đó là món quà quý giá mà sư phụ tặng vào ngày sinh nhật của cô bé.

“Hu hu hu~”

Chỉ vì một mảnh vải nhỏ bị xé, Niên Niên khóc càng lớn hơn.

Tiếng khóc của cô bé như dòng nước lũ vỡ bờ, dai dẳng không ngừng, vừa bi thương vừa bất lực.

Cô bé ngồi bệt dưới sàn, khóc không ngừng nghỉ, như thể sẽ không bao giờ mệt mỏi.

Quản lý Nghiêm cảm thấy đầu óc như bị tra tấn bởi tiếng khóc vang trời dội đất, không kìm được mà gắt lên:

“Đồ ngu, im ngay đi! Khóc mãi không thấy phiền à? Có tin tao ném mày từ tầng này xuống luôn không?”

“Cô định ném ai? Cô nói ai là đồ ngu?”

Một giọng nói trầm tĩnh nhưng đầy uy quyền vang lên từ phía sau đám đông khiến mọi người đồng loạt quay đầu nhìn lại.

Lập tức, đám đông tự giác dạt sang hai bên, nhường đường cho người vừa đến.

Không ai khác, đó chính là Dư Sơn Hà.

Ông vừa nhìn đồng hồ, nhận ra đã chiều muộn, lo rằng cô bé buổi sáng ăn không no giờ sẽ đói nên định ra ngoài tìm con gái để dẫn đi ăn gì đó.

Nhưng vừa rời khỏi văn phòng, ông đã nghe thấy tiếng khóc của trẻ con.

Ở đây, nhân viên tuyệt đối không được mang theo trẻ nhỏ khi làm việc nên tiếng khóc này hẳn là của ai, ông không cần nghĩ cũng biết.

Tim ông như thắt lại.

Trong mắt ông, Niên Niên luôn là cô bé ngoan ngoãn, không hay khóc nhè.

Cùng lắm chỉ có lúc tủi thân mới mím môi, hoặc rơi vài giọt nước mắt trong im lặng.

Nhưng bây giờ tiếng khóc vang dội thế này, chắc hẳn cô bé đã chịu ấm ức lớn đến nhường nào!

Dư Sơn Hà vội vàng lao đến, vừa tới nơi đã nghe thấy có người mắng con gái mình là đồ ngu, còn dọa sẽ ném cô bé xuống lầu.

Chuyện này có thể nhịn được sao?

Không đời nào!

Ông còn chẳng nỡ mắng con gái mình dù chỉ một câu, người phụ nữ kia lấy tư cách gì mà lớn tiếng như vậy?

“Tổng… Tổng giám đốc...”

Quản lý Nghiêm quay lại, đối diện với ánh mắt lạnh lẽo như băng của Dư Sơn Hà cùng gương mặt đầy sát khí của ông, bà ta lập tức run rẩy lùi lại.

Bà ta vội vàng giải thích: “Tôi… Tôi chỉ muốn dọa con bé ngừng khóc thôi. Tôi cũng không biết đây là con ai. Đứa trẻ này chẳng có chút giáo dục nào cứ chạy lung tung trong công ty còn đâm sầm vào tôi làm hỏng cả bộ đồ. Cái áo này đắt lắm đấy ạ! Tôi chỉ yêu cầu gọi phụ huynh của con bé đến nhưng nó cứ lẩn tránh. Tôi bực quá nên lỡ to tiếng, chứ thực ra cũng chỉ là hiểu lầm thôi.”

Bà ta lại cố gắng làm ra vẻ tội nghiệp, tiếp tục nói:

“Nếu tổng giám đốc thấy phiền thì tôi thật lòng xin lỗi. Tôi sẽ xử lý chuyện này ổn thỏa. Một đứa trẻ không có giáo dục như vậy, bố mẹ chắc cũng không ra gì. Tôi sẽ tìm ra phụ huynh của nó và kiên quyết sa thải họ!”