Người vừa lên tiếng là một cô gái trông khoảng hơn hai mươi tuổi, ăn mặc giản dị nhưng gương mặt thanh tú dễ nhìn.
Giọng cô ấy khá lớn, ngay lập tức thu hút ánh mắt của mọi người xung quanh.
Những người đang bận làm việc cũng ngừng tay, vươn cổ nhìn về phía phát ra tiếng động.
Quả nhiên, hóng hớt đúng là bản năng trời sinh.
Không ai có thể cưỡng lại sức hút của những màn kịch nóng hổi như thế này.
“Cô nghĩ cô là ai? Ở đây đến lượt cô lên tiếng à? Cút về làm việc đi, chuyện này không liên quan đến cô!”
Giọng của quản lý Nghiêm càng thêm chua ngoa, bàn tay đang túm chặt áo Niên Niên lại càng siết chặt hơn, nâng cả người cô bé lên cao.
Hai chân nhỏ của Niên Niên lúc này đã hoàn toàn rời khỏi mặt đất.
Hành động thô bạo này khiến cô gái vừa nói phải hoảng hốt, vội lao tới để cứu Niên Niên khỏi tay người phụ nữ.
Cô gái vốn dĩ định tới đây chỉ để xem quản lý Nghiêm xấu mặt nhưng không thể để một đứa trẻ phải chịu khổ sở như vậy.
Quản lý Nghiêm là người đứng đầu bộ phận sản phẩm, và khi còn là thực tập sinh mới vào công ty, cô gái này từng chịu không ít uất ức dưới tay bà ta.
Ngày đầu tiên vào làm, quản lý Nghiêm đã liên tục giao cho cô ấy những công việc lặt vặt không liên quan đến chuyên môn.
Hầu hết thời gian, cô ấy phải làm chân chạy vặt, pha trà rót nước, thậm chí còn nhiều lần bị sai đi mua đồ ăn sáng mà không hề được trả tiền.
Ban đầu, cô ấy còn nghĩ đây là “thử thách” mà người mới nào cũng phải trải qua.
Nhưng sau đó, cô ấy nhận ra mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Trong cả bộ phận sản phẩm, ngoài quản lý Nghiêm, không hề có một nhân viên nữ nào.
Lúc đầu, cô ấy thắc mắc liệu có phải công việc ở đây quá nặng nhọc, không phù hợp với phụ nữ hay không.
Nhưng rồi, một nhân viên lâu năm trong bộ phận, không chịu nổi việc cô ấy bị bắt nạt quá đáng, đã tiết lộ sự thật.
Hóa ra, không phải vì công việc mà không có phụ nữ làm mà là vì quản lý Nghiêm ghét phụ nữ.
Dù chính bà ta cũng là phụ nữ nhưng lại có ác cảm sâu sắc với bất kỳ nhân viên nữ nào dưới quyền mình.
Bất kỳ cô gái nào được phân công về bộ phận sản phẩm đều bị bà ta hành hạ đến mức hoặc phải tự xin nghỉ, hoặc xin chuyển bộ phận khác để thoát khỏi bà ta.
Không ít người từng thử tố cáo quản lý Nghiêm nhưng bà ta có quan hệ với cổ đông trong công ty.
Những người tố cáo, dù làm ẩn danh, đều nhanh chóng bị phát hiện và tìm cớ sa thải.
Cô gái này đã chịu đựng quản lý Nghiêm quá lâu, căm ghét cách bà ta ỷ quyền làm càn, thao túng cả bộ phận sản phẩm như lãnh địa riêng.
Cô ấy vốn đã có ý định nghỉ việc, cũng đang tìm cơ hội ứng tuyển nơi khác nên hôm nay mới dám lên tiếng giúp Niên Niên.
Điều khiến mọi chuyện thú vị hơn là bức ảnh của Niên Niên sáng nay. Nhân viên trong nhóm đã đoán cô bé là con gái của ông chủ lớn.
Quản lý Nghiêm lại không ở trong nhóm đó, hoàn toàn không hay biết thân phận của Niên Niên.
Cô gái chỉ muốn lợi dụng khoảng cách thông tin này, để quản lý Nghiêm tự chuốc lấy rắc rối.
Nếu Niên Niên thật sự là con gái của ông chủ lớn, quản lý Nghiêm chắc chắn sẽ phải trả giá.
Dù khả năng này không cao, cô ấy vẫn không chịu được ý nghĩ để bà ta tiếp tục hoành hành.
Nhưng bây giờ, nhìn thấy Niên Niên bị quản lý Nghiêm túm cổ áo, suýt bị làm đau vì những tranh chấp vô nghĩa của người lớn, cô ấy cảm thấy vô cùng áy náy.
Người lớn có xích mích trong công việc, sao có thể để một đứa trẻ phải chịu liên lụy?
“Chị mau thả tay ra! Chị định siết cổ con bé đến chết hay sao?!”
Cô gái trẻ vừa lên tiếng trông thực sự rất sốt ruột nhưng chẳng hiểu sao quản lý Nghiêm lại càng nắm chặt hơn mỗi khi cô cố gắng giúp Niên Niên thoát khỏi tay bà ta.